
? Vậy thế nào bây giờ?”
Đột nhiên con mình có một công việc không tồi nên mẹ Ji Hyeon tỏ ra hơi bối rối.
“Mẹ, ngày mai, à không, đêm nay con sẽ về Seoul bằng tàu hỏa.
“Này, thế còn vườn nho thì sao? Ông đã bảo phải làm vườn thì mới cho đất cơ mà.”
“Mẹ ơi, lẽ nào mẹ bắt con làm nông dân ở đây để lỡ mất cơ hội tìm
việc sao? Công ty ấy cho phép lấy chồng sinh con, chỉ cần có người
trông con giúp là có thể đi làm tiếp được. Chẳng lẽ mẹ thật sự muốn
con phải trồng nho ở quê để suốt ngày mình mẩy đau nhức à?”
“Ý mẹ không phải thế, nhưng mà... thế thì vườn nho bay mất à?”
“Mẹ!”
“Để mẹ điện cho bố rồi lát mẹ liên lạc lại với con!”
“Không có thời gian nữa đâu mẹ.”
“Đợi mẹ 5 phút thôi, 5 phút thôi.”
Ji Hyeon sốt ruột đến vậy mà mẹ cô bảo phải đợi 5 phút, nhưng tận 1
tiếng 20 phút sau vẫn chưa thấy tăm hơi, Ji Hyeon đành liên lạc lại.
“Con, nghe lời bố mẹ, ở lại đó đi.”
“Mẹ!”
“Ngoan đi. Mẹ đã nói chuyện với bố rồi... bỏ vườn nho ấy đi thì
uổng quá.” Mẹ cất giọng nhỏ nhẹ xin lỗi Ji Hyeon vì đã bắt cô xuống Kim
Cheon rồi ép cô nhất định phải ở đó.
“Mẹ cũng buồn và tiếc lắm. Nhưng vườn nho ấy con biết bán được bao nhiêu tiền không? Đủ để sống nhàn nhã cả đời còn hơn là đi làm văn
phòng đấy.”
“Mẹ à, ước mơ của con có phải là trở thành nông dân đâu.”
Bỗng nỗi uất nghẹn trào dâng, Ji Hyeon bật khóc.
“Nào Ji Hyeon.”
“Con không biết, con sẽ về Seoul.”
Ji Hyeon cấm điện thoại hét to rồi cúp máy.
“Thật không thể tin được.”
Cô hậm hực lau nước mắc tuôn ra trong lúc ấm ức.
“Mặc kệ mẹ, mình phải về Seoul!”
Tương lai cả đời của con gái mà bố mẹ lại xui có thể bỏ việc chứ
không được bỏ vườn nho. Chẳng có ai khổ như Ji Hyeon cả. Ừ thì, cứ
cho là làm thế cũng tốt đi. Ji Hyeon ra đồng hàng ngày, cũng đủ biết
vườn nho rộng bao la thế nào, tính thử mỗi mét bèo nhất là 100.000
won đi [5'>, vậy tổng số tiền vẫn là một con số trên trời. Thật ngốc
nghếch khi mang đồng lương hằng tháng chẳng biết có đủ một triệu won
không, so sánh với một tài sản khổng lồ như vậy. Nhưng cũng chính vì
cái tài sản ấy mà bây giờ người phải chịu khổ sở một mình ở chốn quê
mùa này chính là Ji Hyeon. Người thấy tiền sáng mắt và bất chấp mọi
giá là bố mẹ, nhưng người phải chịu đựng đâu phải họ mà chính là Ji
Hyeon. Trong lúc cấp bách, mặc cho Ji Hyeon hối thúc, mẹ vẫn chẳng
chịu hiểu cho cô và cũng chẳng hề liên lạc với bố. Mẹ không một lần
hỏi han Ji Hyeon xem cô có cực lắm không? Có mệt mỏi không? Chưa một lần nào mẹ an ủi cô rằng thôi con hãy bỏ đi, đừng làm nữa, trái lại, bà
đang tâm đẩy con gái xuống vùng quê Kim Cheon hẻo lánh, mặc cái”quần
phùng phình” đến nực cười, sống một cuộc sống kham khổ mà chẳng nhận
được một đồng tiền công. Dù có bôi hàng lớp kem chống nắng, đội nón,
đeo khăn thế nào đi nữa, Ji Hyeon rồi cũng sẽ trở thành một cô thôn nữ
đen như cột nhà cháy, mang đôi giày rẻ tiền lê lết, đi máy cày câm cạch ra đồng. Thế mà bố mẹ cô cũng chẳng cảm thấy có lỗi với con gái chút nào cả. Càng nghĩ càng thấy ấm ức, ấm ức cuối cùng chuyển thành bực
tức. Nỗi bực tức này biết để đâu cho hết. Mẹ! Sẽ chỉ có con được thừa kế tài sản thôi, một bát nước xúp bố mẹ cũng chẳng có đâu! Bố mẹ hãy
cứ chờ mà xem!
[5'> Khoảng 2.000.000 đồng Việt Nam.
“Càng nghĩ càng tức mà.”
Ji Hyeon bật phắt dậy rồi lại ngồi phịch xuống.
“Muốn có đất thừa kế thì bố hay mẹ xuống đây mà làm vườn, sao lại đẩy cho con!”
Ji Hyeon tức run người.
“Ji Hyeon này, ta không giao vườn lại cho những đứa cháu khác
mà giao lại cho con, con giống bố con. Lũ kia đều là những đứa
bán đất phủi tay ăn sạch trước khi mực đóng dấu đất kịp khô.”
Vì lý do ấy mà vườn nho đã rơi vào tay Ji Hyeon chứ không phải
những đứa cháu khác của bố hay các bác, tuy biết vậy nhưng Ji
Hyeon vẫn thấy ấm ức và bực mình.
Nếu Yeon Hee không đột ngột gọi điện thoại đến bảo đi làm thì chắc cô cũng không bức xúc đến vậy. Bỗng dưng có cơ hội phỏng vấn, giờ đương nhiên phải về Seoul ngay, thế mà lại thành ra
có thể vuột mất công việc đã trong tầm tay, cũng khó trách Ji
Hyeon lại nổi cáu, bực mình và ghét tất cả mọi người.
Ji Hyeon tức mình thở phì phì thì điện thoại lại reo lên. Mẹ cô gọi.
“Thôi con về Seoul đi.”
“Thật ạ?”
Ji Hyeon ngồi bật dậy.
“Con được về Seoul thật sao? Khỏi phải làm vườn nữa ạ? Bỏ vườn nho ạ? Con được đi làm ạ?”
“Sao lại bỏ đất chứ? Con muốn bỏ đất đó đi lắm à?”
“Không phải, không phải vậy nhưng…Vậy thì sao mẹ lại cho con về?”
“Rộng chứ?”
“Cái gì ạ?”
“Đất ấy.”
“Rộng bao la.”
“Vậy sao lại bỏ đi?”
“Thế thì sao mẹ lại bảo con về Seoul?”
“Con chẳng phải đã nói rằng được nghỉ phép nên xuống đó, không phải sao?”
“Vâng.”
“Công ty nào mà cho nghỉ phép lâu thế chứ. Cứ bảo ông là hết kỳ nghỉ rồi con phải về.”
“Ồ vậy ạ?”
“Để ý xem nếu ông không bảo nhất định phải quay lại thì tìm việc cũng chưa muộn.”
“Vậy nếu ông bảo phải qu