Snack's 1967
Chàng Trai Vườn Nho

Chàng Trai Vườn Nho

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325040

Bình chọn: 10.00/10/504 lượt.


“Không dọn lên thì hay hơn. Chắc phải trộn rau mới thôi.”

“Anh dạy tôi cách trộn nhé.”

Ji Hyeon nói xong, Taek Gi nhìn cô chằm chằm như muốn nói con gái lại phải nhờ con trai dạy cho cách làm món rau trộn cơ đấy.

“Tôi sợ nó lại thành món rau đa dạng.”

Taek Gi phì cười, đặt nước lên bàn rồi lấy một mớ rau bina ra.

“Rau bina ở đâu ra vậy ạ?”

“Thì trồng ở trong vườn chứ đâu. Mỗi nhà đều tự trồng và chia nhau ăn.”

“Mọi người ở đây tốt bụng quá nhỉ?”

“Ở đâu tốt bụng bằng ở quê chứ.”

Tuy không phải là cách nhặt rau gì đặc biệt nhưng Taek Gi như

đã quen tay, anh nhặt rau rồi cho vào nồi nước một cách điệu

nghệ.

“Cô thấy không? Nấu nước đến khi nào nước sôi sùng sục từ

đáy nồi, thấy có bong bóng thế này thì nhấc xuống. Không được

luộc rau lâu quá, nhớ chưa?”

“Tôi biết thì biết rồi, nhưng vẫn chưa làm thủ nên còn chưa rành lắm.”

Taek Gi vớt rau bina ra, xối bằng nước lạnh, sau đó giũ sạch nước

đọng rồi cho vào một tô inox, trộn đều hỗn hợp gia vị tỏi, muối,

muối mè và dầu mè.

Đoạn anh ta lại lấy một hũ gia vị, rắc lên một thứ bột lần đầu tiên Ji Hyeon trông thấy.

“Cái đó là bột nêm ạ?”

“Là loại gia vị tự chế. Bà cụ cho mình kim chi làm cho đấy. Cá

đối, nấm khô, tôm khô và một số gia vị khác trộn lại với nhau.”

“Ở Seoul, mọi người toàn mua bột nêm dùng thôi.”

“Ở đây cũng không phải không dùng thứ này, nhưng do bà tự tay làm lại đích thân mang đến nên tôi dùng cái này.”

Taek Gi trực tiếp dùng tay trộn rau với gia vị, rồi nhúc một ít lên đưa Ji Hyeon nếm. Mùi vị quả rất ngon.

“Ngon quá!”

Taek Gi bày rau ra đĩa, Ji Hyeon bê đĩa rau đặt lên bàn ăn.

“Hừm, muốn chọc tức ông tôi chỉ cần bê hết món rau trộn bà cho hôm qua lên thôi.”

Nghe Ji Hyeon nói, Taek Gi phì cười.

“Anh Taek Gi gọi ông ra đi. Tôi không muốn nói chuyện với ông đâu, sợ ông lại nói trận lôi đình thì chết.”

“Được rồi.”

Nhìn nét mặt của ông khi đi cùng Taek Gi vào nhà bếp, Ji Hyeon thở

dài một hơi. Kiếp người ngắn ngủi, đến cười còn chẳng kịp, việc gì khi

sống cứ phải căng cả mặt ra kia chứ.

Ji Hyeon chỉ muốn nói với ông rằng:”Ông ơi, một nụ cười bằng mười

thang thuốc bổ đấy ạ.” Nhưng cô nghĩ sẽ lại bị ăn mắng một cách không

đâu cho nên đành thôi.

Ji Hyeon ngồi ăn sáng, đối diện với vẻ mặt đằng đằng sát khí của

ông y hệt như tối qua. Khi cô rửa bát xong, đi ra ngoài thì thấy mưa

càng nặng hạt.

“Hôm nay có làm việc được không đây?”

“Trời mưa nên cũng đành chịu thôi.”

Ji Hyeon cảm thấy may mắn, đang ngắm mưa rơi thì ông từ trong phòng bước ra.

“Ông định đi đâu ạ?”

“Ta ra vườn nho một lát rồi về.”

Ông tìm lấy ô, sau khi đá cho lũ chó đang vẫy đuôi sán lại một cú trời giáng, rồi bỏ đi mất.

“Trời mưa mà sao ông lại ra vườn nhỉ?”

“Ông ra kiểm tra xem có vấn đề gì không.”

Ji Hyeon rất vui vì lâu lắm rồi mới được nghỉ, ước gì ngày nào trời cũng mưa, cô quay trở vào phòng, dựa người lên đống chăn đã xếp lại.

Bị thiếu ngủ triền miên, nhưng khi Ji Hyeon nhắm mắt định ngủ bù, cơn

buồn ngủ lại không chịu đến. Thật chán ngắt khi xung quanh không có

một thứ gì, không có một chiếc ti vi và cũng chẳng có lấy một quyển

sách. Được nghỉ ngơi, không phải làm công việc nhàm chán, nhưng thật kỳ

lạ, sau khi được nghỉ rồi Ji Hyeon lại cảm thấy buồn tẻ.

“Ông không có ở nhà, hay là mình qua phòng ông xem ti vi nhỉ?”

Ji Hyeon định pha một cốc cà phê, rồi vào phòng ông xem sao, khi bước ra ngoài cô thấy Taek Gi đang cho chó ăn.

“Anh làm ơn nói với chúng là đừng có tha đầu thỏ vào phòng tôi nữa nhé!”

“Được rồi.”

“Ông có về ngay không anh Taek Gi?”

“Sao vậy?”

“Buồn quá nên tôi định xem ti vi.”

“Ti vi trong phòng bác hư mất rồi. Cô vào phòng tôi mà xem.”

“Phòng của anh Taek Gi cũng có ti vi sao?”

“Có.”

Chỉ phòng mình là không có thôi.

Ji Hyeon vào bếp pha một tách cà phê rồi đi ra, Taek Gi mở cửa phòng cho cô.

“Cô vào xem đi nhé.”

“Tôi vào được không?”

“Cô cứ tự nhiên.”

Phòng của Taek Gi nằm đối diện phòng ông.

Taek Gi vào phòng trước, Ji Hyeon thận trọng bước theo sau. Phòng

của Taek Gi rất rộng. Phòng này cũng hầu như không có đồ đạc gì

ngoài một tủ quần áo cũ rích, một chiếc bàn và một máy vi

tính. Ti vi được đặt trên tủ kéo ba ngăn. Thứ bắt mắt chính là một

mặt tường đầy ắp những sách. Y như sống trong sách vậy. Nhưng sách

gì mà nhiều thế nhỉ?

Teak Gi bật ti vi lên, đài đang phát sóng chương trình phim truyền

hình buổi sáng. Ji Hyeon ngồi tựa người vào cửa, vừa xem ti vi vừa

uống cà phê. Taek Gi ra khỏi phòng ngay sau đó, Ji Hyeon bất giác

thấy thú vị vô cùng khi xem một bộ phim dài tập mà mình không biết

đầu đuôi như thế. Sau khi hết phim, Ji Hyeon định lê gối đến trước

ti vi để chuyển kênh thì nghe bên ngoài có tiếng con gái.

“Anh ơi! Anh có nhà không?”

Ji Hyeon khựng lại, quay đầu nghe ngóng.

“Anh?”

“Có việc gì thế?”

Cô thấy Taek Gi đi ra từ nhà bếp qua bóng phản chiếu tr