Chàng Trai Vườn Nho

Chàng Trai Vườn Nho

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324970

Bình chọn: 8.00/10/497 lượt.

vui mừng,

là giọng càu nhàu của Taek Gi lại vang lên”Vẫn chưa biết làm hả cô? Tôi

đã nói bao lần đây là hàng giao đến siêu thị rồi nhỉ?”

“Tôi thấy như thế này chắc là được rồi...”

“Cô không thấy cái này à? Những quả trong này vẫn chưa chín đâu. Cô

hái cả những chùm lẽ ra phải để thêm ba bốn ngày nữa hẵng hái, mà vẫn

nói được à. Đúng là ngốc!”

Thật quá đáng. Mình đâu phải cái máy, cũng đâu phải là siêu nhân, làm sao thấy rõ được quả nho nằm tít giữa chùm cơ chứ.

“Thật là dở hơi, bới lông tìm vết!”

Ji Hyeon lầm lũi theo sau, vừa đi vừa lẩm bẩm, chỉ chực rớt nước

mắt. Nhưng Ji Hyeon không muốn khóc trước mặt tay Chang Taek Gi, đáng

ghét cô cắn răng để nước mắt khỏi trào ra. Song sau mỗi lẩn bị mắng,

tâm trạng cả buổi chiều còn lại đều rất buồn bực, chẳng thể làm tốt được việc gì.

Mỗi khi thấy thái độ đáng ghét của Taek Gi. Ji Hyeon lại muốn từ bỏ tất cả đất đai, quyền thừa kế, chẳng cần mấy thứ đó nữa. Cảm

giác căm tức, uất hận sẽ tiêu tan hết một khi từ bỏ tất cả.

Nhưng nếu cô bỏ cuộc, bà mẹ ở Seoul sẽ nhảy dựng lên vì tức

tối, mẹ không bao giờ hiểu được mình đã nhọc lòng đến thế

nào. Vả lại, nếu ngay bây giờ từ bỏ, sẽ chỉ khiến tên Taek Gi

đáng ghét kia nở nụ cười nhạo báng, mình sẽ không để hắn

được toại nguyện đâu. Nghĩ đoạn, bản tính cứng cỏi không chịu

thua của Ji Hyeon lại trỗi dậy.

Bị Taek Gi mắng te tua, Ji Hyeon cúi đầu, không muốn thấy ánh

mắt của Teak Gi và các bà cô nữa. Anh ta muốn mắng thì mắng

lúc có riêng Ji Hyeon thôi, đằng này lại mắng vào lúc có đông

đủ mọi người để khiến cô mất mặt. Điều này chỉ khiến Ji Hyeon thêm thù hận mà thôi.

Đến giữa buổi có người mang đồ ăn nhẹ đến nhưng Ji Hyeon chẳng màng. Trong lúc mọi người đang ăn lót dạ, Ji Hyeon ngồi một mình

trong vườn nho nguyền rủa Taek Gi. Thực ra tính cô không nhút nhát đến thế nhưng hoàn cảnh có thể làm thay đổi tính cách con người. Ji

Hyeon thực sự không muốn giả bộ không có chuyện gì để ngồi ăn cùng

người khác, càng không muốn nhìn thấy cái tên Taek Gi đáng chết vừa xỉa xói người ta một trận te tua, sau đó lại thản nhiên như không có

chuyện gì. Dù chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi ăn nhẹ thôi, không đối diện với Taek Gi, lánh riêng ra một chỗ, tâm trạng phẫn uất của Ji Hyeon đã phần nào lắng lại.

“Không ăn à?”

Taek Gi xuất hiện tự bao giờ, dịu giọng hỏi.

Ji Hyeon chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy bỏ vào vườn nho, tỏ thái độ: tôi chẳng thèm nói chuyện với một gã như anh.

“Không ăn thì làm sao làm việc được nhỉ?”

“Trông thấy anh là tôi phát ghét rồi, đừng có đi theo tôi!”

Ji Hyeon cảnh cáo bằng giọng sắc lẹm.

“Cô làm tốt hơn một chút có được không? Cô mà làm tốt hơn một chút

thì đã chẳng có chuyện tôi càu nhàu và sẽ tốt cho cả hai đúng không

nào?”

“Tôi đã bảo là tôi ghét nói chuyện với anh!”

Ji Hyeon quay ngoắt lại, gắt ầm lên.

“Tôi không làm tốt, tôi bị mắng chửi, cùng lắm không chịu đựng được

tôi sẽ bỏ cuộc, đó là việc của tôi, anh đừng có nói chuyện với tôi

nữa!”

“Muốn thừa kế vườn nho, phải cố học cách làm viêc mới phải. Nếu không muốn nghe lời chỉ bảo thì cô học được gì chứ?”

“Im đi! Đồ khùng!”

Ji Hyeon bỗng dưng gào lên.

“Đồ khùng”, một lời đáng lẽ không nên nói ra, sao đột nhiên lại tuột khỏi cửa miệng. Đó là những gì vừa nãy Ji Hyeon ngồi một mình dưới lùm nho nguyền rủa Taek Gi trong khi Taek Gi và các bà cô đang ăn.

Trông vẻ mặt của Taek Gi có vẻ bất lực và không vui.

Sau khi lỡ miệng, Ji Hyeon cảm thấy có điều không phải, lập tức

quay người bỏ đi, ra khỏi bán kính mười mét tính từ chỗ Taek Gi đang

đứng.

“Đúng là, chết tiệt! Sao lại mắng anh ta là đồ khùng chứ!”

Ji Hyeon hối hận, liên tục gãi đầu.

Cô quay lại nhìn chỗ Taek Gi đứng, anh ta nổi giận hay sao mà bỏ đi đâu mất rồi.

“Nếu ghét tôi, sao anh còn đi theo tôi và giả bộ quan tâm săn sóc?”

Ji Hyeon đổ vấy lỗi buột miệng chửi bậy lên Taek Gi.

“Mình vốn đâu có ý định công kích ai... tại anh ta tự dưng nghe hiểu đấy chứ. Lẽ nào anh ta lại biết tiếng lóng của dân mạng”

Khi Ji Hyeon quay trở lại nơi làm việc, Taek Gi và các bà cô đã nhịp nhàng tay làm miệng nói. Ji Hyeon liếc sang xem biểu hiện của Taek Gi thế nào nhưng mặt anh ta vẫn cứ tưng tửng như mọi lần. Cô đã chuẩn bị

tinh thần chờ trận mắng xối xả trả đũa của Taek Gi nhưng anh ta chẳng

hé mắng cô lời nào nữa. Ji Hyeon đã làm sai mấy lần cơ mà.

Trên đường về nhà, sau khi các bà cô xuống xe, Taek Gi không lái xe về nhà ngay mà đi đến một chỗ khác.

“Anh đi đâu vậy?”

“Chúng ta cần đến một nơi này.”

Giọng điệu trả lời không hề cấm cản.

Mình có nên xin lỗi không nhỉ?

Ji Hyeon băn khoăn nhìn Taek Gi. Nét mặt anh ta không có vẻ gì bực tức.

“Này anh, tôi xin lỗi về câu nói ban nãy.”

“Cô nói gì nhỉ?”

“Lời ấy đấy... khi nãy... đồ khùng...”

Ji Hyeon nói lí nhí.

“Tôi xin lỗi. Tôi không có ý, tôi chỉ buột miệng thôi. Dù sao... , thật ra từ đó


Old school Swatch Watches