
Như Hoa cuối cùng
cũng cảm thấy hoang mang, lòng rối bời lo lắng… Đưa Văn Sơ mười tệ tiền
điện nước… có đủ không đây?
Văn Sơ lườm cô một cái. Hừ! Nếu không
phải quên mang chứng minh thư và tiền mặt, hắn sẽ không đời nào đưa cô
ta về nhà, cứ trực tiếp ném ra khách sạn cho xong chuyện.
“Dinggg”, thang máy đã đến nơi, cửa chậm rãi mở ra.
Lỗ Như Hoa hít sâu một hơi, đi theo Văn Sơ ra khỏi thang máy, lập tức
thấy mình bước vào một căn phòng khách sang trọng. Một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ đồ lụa mặc nhà thoải mái, tay cầm ly rượu đỏ sóng sánh
đang ngồi trên chiếc xa lông xám lớn đặt giữa phòng, nở nụ cười dễ chịu
nhìn cô.
Lỗ Như Hoa như thể “người ngủ mê thức dậy”[1'>.
Đêm khuya… khung cảnh sang trọng… anh chàng đẹp trai… tận hai anh chàng đẹp trai… rượu đỏ…
Văn Sơ liếc xéo Lỗ Như Hoa một cái: “Sao thế? Sợ à?”.
Lỗ Như Hoa quay người tặng hắn một ánh mắt khinh bỉ.
Anh chàng ngồi trên xa lông mỉm cười chen vào: “Văn Sơ, em đột nhiên mang một cô gái về nhà, thật là bất ngờ quá!”.
“À, không phải bất ngờ đâu ạ”, Lỗ Như Hoa vội khoát tay, “Anh đừng coi
em là bạn gái của anh ta, em và Văn Sơ cùng lắm chỉ có thể coi là bạn
học mà thôi. Hơn nữa em rất kín miệng, ghét nhất bàn chuyện thị phi.
Tình hình nhà anh, địa chỉ, số điện thoại, em tuyệt đối không nói ra
ngoài, xin anh yên tâm. Nếu cần thiết em sẽ đưa tiền điện nước”.
Văn Sơ cau mày cắt phăng mấy câu lải nhải của cô, “Tốt, đưa đi, cô mang tiền sao?”.
“À…” Lỗ Như Hoa nhìn trời, tỏ vẻ đau khổ ghê gớm.
“Anh, sao còn chưa ngủ?” Văn Sơ lười biếng bước vào phòng khách, kiệt sức ngả người trên xa lông, nói vẻ mệt mỏi.
“Ừ, ngay đây.” Văn Phỉ ý tứ chốt ngay một câu, “Không quấy rầy em và
người ‘không coi là con gái – cùng lắm chỉ được gọi là bạn học – này nữa đâu!’”.
Nói xong, đứng dậy trở về phòng.
Phòng khách rộng rãi, chỉ còn lại Văn Sơ và Lỗ Như Hoa, thật im lặng, cũng thật… quái dị.
Phía bên ngoài khung cửa sổ lớn sát đất rèm mỏng tang, toàn cảnh một
bức tranh rộng lớn với khúc sông đẹp nhất thành phố S lấp lánh triệu
triệu ánh đèn thu hết vào tầm mắt. Lỗ Như Hoa không kìm được vòng qua xa lông, đi đến cửa sổ bên cạnh nhìn ra phía ngoài, dòng sông uốn khúc
chảy quanh thành phố, thật sự rất đẹp.
Văn Sơ cũng ghé mắt vào,
thật ra khung cảnh này hắn đã nhìn mãi nên thấy cũng bình thường, nhưng
vẻ say mê trên gương mặt Lỗ Như Hoa cũng khiến hắn có chút mê hoặc, bất
giác một lần nữa nhìn ra cửa sổ. A, thật thà mà nói, bầu trời đầy sao,
con sông, những ngọn đèn nhấp nháy, nếu đứng bên cạnh là một người đẹp,
thì quả thật cũng gọi là lãng mạn.
Ế… Lỗ Như Hoa là người đẹp!? Văn Sơ theo bản năng nhìn về phía người đang say mê đứng nhìn bên cạnh. Cô ta nhìn nghiêng… cũng tạm, mũi có
thể gọi là thẳng, cánh mũi nhỏ xinh. Môi à… hơi tái, nhưng đường nét
cũng được đi. Đôi mắt rất trong, tuy rằng thỉnh thoảng lộ ra vẻ giảo
hoạt. Tóc ngắn, có vẻ cũng mềm. Cái cằm cong cong hình vòng cung. Ồ…
hình dáng cũng được đấy chứ… Chỉ nhìn một bên nhưng quả thật nét nào ra
nét ấy, cứ như vẽ ấy.
Văn Sơ còn đang ngây người, trong phòng khách bỗng nhiên vang lên tiếng dương cầm nhẹ nhàng.
Sặc!
Văn Phỉ bật dàn âm thanh.
Anh ta phát bệnh rồi chắc? Bật nhạc làm cái quái gì? Chắc định giúp
mình tạo không khí lãng mạn? Chả hiểu cái gì ra cái gì nữa. Lãng mạn với Lỗ Như Hoa ấy hả? Có mà còn khướt! Văn Sơ tức tới ngứa răng. Nha đầu
này có thể biết thế nào là lãng mạn ư?
Văn Sơ phì một tiếng. Thế
nhưng nhìn biểu cảm của Lỗ Như Hoa, hình như là rất… mê mẩn, chắc ít
nhất cũng biết thế nào là thưởng thức cái đẹp chứ nhỉ? Chắc làm gì đến
nỗi cả đầu lúc nào cũng tiền với tiền, cuối cùng cũng phải có chút gì
khác chứ? Văn Sơ do dự một chút, thì thầm hỏi: “Cô… thích? Đẹp chứ hả?”.
Lỗ Như Hoa tầm mắt không rời bên ngoài cửa sổ, chỉ từ từ thở dài, buồn bã nói: “Tôi đang nghĩ…”.
Văn Sơ dỏng tai nghe. Phía sau bình phong, Văn Phỉ đang nấp cũng dỏng tai lắng nghe.
“Tôi đang nghĩ, đã nửa đêm rồi, bên ngoài còn bật đèn nhiều như vậy, không biết chính phủ phải tốn bao nhiêu tiền điện!”
Tiếng nhạc ngừng lại.
Văn Phỉ tái xuất hiện từ sau bức bình phong, vẻ mặt vô cảm, “Văn Sơ, không có việc gì nữa thì đi tắm rồi đi ngủ đi”.
Văn Sơ hàm cứng lại, khẽ gật đầu, đi đúng kiểu “thây ma sống” dông thẳng về phòng.
Lỗ Như Hoa nhìn hai người, bỗng kêu lên: “Tôi sẽ trả tiền điện nước mà!”.
Văn Phỉ cũng chỉ còn biết khóc.
Văn Sơ không thể nhịn nổi nữa, lập tức vọt lại, túm tóc Lỗ Như Hoa vò loạn xạ, rồi lại vọt trở về phòng, rầm một cái đóng cửa.
Ơ cái cậu này, tâm lý không bình thường sao? Lỗ Như Hoa đầu tóc bị Văn
Sơ vò xơ xác, trợn mắt ngơ ngẩn nhìn theo. Ông Trời à, xảy ra chuyện gì
vậy?
[1'> Tác giả có lẽ muốn so sánh với Chuyện người ngủ mê thức
dậy trong bộ Nghìn lẻ một đêm. Hoàng đế Haroun An Razid muốn trêu anh
chàng Abu Hassan, bèn đánh thuốc mê rồi đưa vào cung, khiến anh ta khi
thức dậy cứ tưởng mình qua một đêm đã biến thành Hoàng đế.
Ế… Lỗ Như Hoa là người đẹp!? Văn Sơ theo bản năng nhìn về phía người đang say mê đứng