
to dần lên, xối xả khắp phòng.
Chỗ Văn Sơ và Lỗ Như Hoa đứng ngay
cạnh bồn rửa tay nên bị nước phun tới đầu tiên, không kịp tránh, ô trong tay Lỗ Như Hoa cũng không kịp mở, thành ra cả căn phòng… đổ mưa, từ mưa phùn thành mưa rào, mưa rào dần đổi thành bão tố.
“Quả là…” Lỗ Như Hoa chậm rãi ngẩng đầu nhìn Văn Sơ, “ở nhà anh tắm rửa, đôi khi thật sự cần mang theo ô”.
Văn Sơ nắm chặt tay, dòng nước mềm mại từ vòi hoa sen phun cho hắn và
Lỗ Như Hoa ướt từ đầu đến chân. Tóc Lỗ Như Hoa ướt bết lại, mềm mại cuốn quanh gương mặt. Quần áo của cô cũng hoàn toàn ướt đẫm, không hiểu tại
sao, Văn Sơ bỗng nhiên nhớ tới buổi chiều lĩnh quân phục hôm nào, sau
lưng Lỗ Như Hoa hiện ra hai chiếc dây mảnh mai màu hồng phấn.
Mà
bây giờ, bên trong lớp áo của cô… vẫn là màu hồng phấn sao? Văn Sơ bỗng
giật mình, Lỗ Như Hoa đứng gần bên hắn, có thể nói là quá gần, đến mức
hắn có thể thấy rõ những nốt tàn nhang nho nhỏ trên mũi cô. Có lẽ do
những tia nước ấm áp, mặt cô bỗng ánh lên sắc hồng, đôi môi cũng bừng
lên, không tái nhợt như lúc ở bệnh viện. Sắc màu này… có lẽ đến bảng pha màu cũng không pha ra được nhỉ… Văn Sơ bỗng hơi hoang mang.
Sự
trầm lặng đột xuất của Văn Sơ bỗng khiến Lỗ Như Hoa nghi hoặc nhìn và cô cuối cùng cũng muộn màng nhận thấy được, hắn trên thực tế là… ở trần
hoàn toàn phần trên. A… dòng nước trực tiếp lướt qua thân thể hắn, sau
đó hướng xuống… Ngày đó ở phòng 205 tiếng là vô tình nhìn thấy hết, thực ra chỉ là bóng lưng, còn lần này lại là đối diện… Cô nuốt nước bọt đánh ực.
Đang định mở miệng nói gì đó, cánh tay Văn Sơ bỗng nhiên
choàng tới, sau đó là… một vòng ôm siết ấm áp. Lỗ Như Hoa chưa kịp kêu
lên kinh ngạc thì đôi môi đã bị một bờ môi mềm mại nóng bỏng khác, nhẹ
nhàng chặn lại…
Nụ hôn đầu tiên sao? Chẳng lẽ là nụ hôn đầu tiên?
Mọi tế bào trong cơ thể Lỗ Như Hoa tê liệt trong thoáng chốc. Trong
khoảnh khắc đó, điều duy nhất cô có thể làm chỉ là lặp đi lặp lại một
câu tự hỏi, đây là hôn sao?
Đáp án là đúng! Cái sự động chạm mềm
mại ấm nóng của hai bờ môi quấn quýt này còn có thể gọi bằng tên gì khác ngoài một nụ hôn? Nhưng mà một cái hôn của Văn Sơ sao? Cái tên Văn Sơ
đẹp trai lạnh lùng? Cái tên Văn Sơ hay tự vơ rắc rối? Hắn đang hôn cô?
Chẳng lẽ là ảo giác?
Đôi mắt Lỗ Như Hoa ươn ướt, cô bỗng nhiên nhớ
tới lúc còn nhỏ, mẹ cô cũng lấy đôi môi mềm mại như vậy hôn cô và Tự
Ngọc. Nhưng sau đó thì… chẳng bao giờ còn nữa, chẳng bao giờ lại còn
được hưởng cảm giác ấm áp của một cái ôm.
Hóa ra cảm giác được người khác ôm là như vậy, hóa ra nó an toàn như thế, yên ổn như thế….
Lỗ Như Hoa nhắm hai mắt lại, làn nước từ vòi sen lướt qua hàng mi và đôi má cô.
Thế nhưng cảm giác ấm áp ấy quả nhiên chẳng thể tồn tại lâu bền, Văn Sơ bỗng đẩy cô ra.
Lỗ Như Hoa tròn mắt nhìn Văn Sơ, trên mặt hắn tràn ngập cảm xúc, hình như là vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
“Lỗ Như Hoa!” Văn Sơ đẩy cô ra xa một chút, lắp bắp giải thích, “Xin
lỗi… Tôi… Có lẽ tôi xúc động quá… à… Tôi sẽ trả tiền cho cô”.
Lỗ
Như Hoa không trả lời ngay, cái góc nhỏ trong đáy tim cô vừa mới hơi hé
mở, vừa mới cảm giác được một chút ấm áp len lỏi, ngay lập tức đã bị sập cửa thật mạnh. Hơi ấm không còn nữa, chỉ là lạnh lẽo mơ hồ, Lỗ Như Hoa
bối rối mỉm cười, thấy hình như đâu đó trong mình nhói đau.
Cắn cắn đôi môi, tiếp tục giữ nụ cười, nụ cười là tiêu chí nghề nghiệp của cô,
không phải sao? Cô là Lỗ Như Hoa chuyên bán đĩa phim đen nuôi sống bản
thân và em trai, không đúng à?
Lau đi những giọt nước trên mặt, cô
bấm nút bật chiếc ô rồi dúi vào tay Văn Sơ, cười cười trả lời: “Xin quý
ngài tự trọng, tiểu nữ bán hàng, không bán thân. Vừa rồi cái đó… cho là
hôn đi… coi như tôi tặng anh, dù sao tôi cũng ở nhờ nhà anh một đêm,
điện nước tính sau. Ha ha…”.
Lỗ Như Hoa cười đấy, nói đấy nhưng đôi môi lại hơi run rẩy. Nói xong, cô tiện tay vớ lấy một cái khăn bông rồi vừa lau mái tóc ướt đẫm vừa đi ra khỏi phòng.
Tóc ẩm ướt, mặt cũng ẩm ướt, ha ha, vừa rồi nước chảy lớn thật.
Lỗ Như Hoa vùi mặt vào chiếc khăn bông, quái lạ sao lau mãi không khô nhỉ?
Không phải nước mắt, nhất định là không phải. Qua bao nhiêu khóa, đại học S vẫn lưu giữ một truyền thống: Đặt hàng băng vệ sinh.
Không chỉ nữ sinh, đôi khi, nam sinh cũng đặt “thứ đó”.
Nhiều năm về sau, Lỗ Như Hoa đã rút khỏi giang hồ, nhưng trên giang hồ vẫn ghi nhớ truyền thuyết về cô......
Sáng sớm, Văn Sơ bị tiếng đập cửa đánh thức. Hắn dụi mắt, đầu Lỗ Như Hoa thò vào từ cánh cửa.
Văn Sơ lập tức tỉnh táo. Trong nháy mắt, hắn nhớ lại sự việc phát sinh đêm trước, cảm thấy áy náy, cũng hơi chột dạ.
“Xuống giường ăn bữa sáng .” Lỗ Như Hoa cười đến sáng lạn, “Tôi làm đó, nếm thử xem.”
Văn Sơ xấu hổ gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm, lại có chút buồn bực. Cô hình như đã quên tối hôm qua hắn...... Tuy nói chỉ là hiểu lầm...... Nhưng ở thời điểm này, con gái không phải nên thẹn thùng sao?
Trong lòng Văn Sơ bực bội, cố ý xốc chăn ngồi dậy trước mặt Lỗ Như Hoa.
Quả nhiên có phản ứng!
“A? Hôm nay không mặc CK!”
Văn Sơ muốn khóc!
Hắn rửa mặt x