
mệt nhọc mới là lạ. Nhà cô này chắc còn tưởng mình
là người sắt, cứ bạt mạng chí tử, Lỗ Tự Ngọc thì ngược lại, cứ an nhàn
tận hưởng cuộc sống sinh viên, thật sự là một cặp chị em kỳ lạ. Nhưng mà nghe nói khoa Kiến trúc nhập học trước, sau khi nhập học chắc gì cô
nàng đã còn sức mà làm tiểu thương?
Văn Sơ nhìn Lỗ Như Hoa, gương mặt ửng hồng đang say ngủ trên giường, trong lòng dâng lên cảm giác là lạ.
Đang nghĩ ngợi linh tinh, cửa phòng cấp cứu đột nhiên bị đẩy ra,
tiếng người ồn ào, tiếng bước chân, tiếng khóc tiếng la vang lên ầm ĩ.
Văn Sơ kinh ngạc ló ra xem, lập tức nhìn thấy một gương mặt đầy máu đang được người ta dìu vào.
Văn Sơ nghĩ hắn không sợ máu. Chỉ là máu, là màu đỏ thôi mà.
Nhưng… Nhưng mà… Một gương mặt đầy máu… thật… rất ảnh hưởng thị giác!
Văn Sơ dựng hết cả tóc gáy, tự nhủ: Đừng nhìn, đừng nhìn nữa! Chỉ là
ánh mắt không chịu bị sai khiến, cứ dán chặt vào cái mặt máu me kia,
càng nhìn càng nổi da gà. Đặc biệt là lúc bác sĩ vào sát trùng rồi khâu
vết thương, người đó gào lên thảm thiết, máu tươi đầm đìa lại thêm “đoàn thể thân hữu” hô to gọi nhỏ, nước mắt như suối, Văn Sơ bất giác cảm
thấy dạ dày quặn lên nhộn nhạo.
“Không muốn nhìn thì đừng nhìn, còn nhìn chằm chằm làm gì?” Một âm thanh nho nhỏ bỗng nhiên vang lên.
Văn Sơ giật bắn mình quay về phía Lỗ Như Hoa, quả nhiên cô đang nói chuyện!
Lỗ Như Hoa thoải mái vặn lưng hết bên phải lại đến bên trái, “Ài, sợ máu thì đừng xem, đúng là tự rước lấy phiền”.
“Cô tỉnh khi nào vậy?” Văn Sơ kinh ngạc chỉ vào Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa dụi mắt: “Bác sĩ vừa khám là tôi tỉnh rồi”.
“Tỉnh rồi sao còn giả bộ bất tỉnh!”
“Ai thèm giả bộ, tôi mệt, muốn ngủ thêm chút nữa. Dù sao tiền khám cũng phải trả, thôi thì đem phí tổn đó bù vào giấc ngủ đi.”
“Cô… Cô… có biết đây là bệnh viện, cô có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Biết ạ, anh lao tới dọa tôi. Với cả… tôi ngất thật mà, nhưng chỉ
choáng váng tí xíu thì tỉnh, tỉnh rồi thấy có thể ngủ tiếp, thế là cứ
ngủ thôi.”
Văn Sơ trừng mắt nhìn. Hắn rất muốn nói cái gì đó để
biểu đạt nội tâm lúc này… không biết là phẫn nộ hay kinh ngạc, hay là
cái gì khác, nhưng dường như có một cục nghẹn ở trong lòng không phát
tiết ra nổi khiến hắn phát ốm.
“Gì chứ? Bị dọa tới ngu mất rồi!” Lỗ Như Hoa nửa ngồi nửa nằm cố
đứng lên, ánh mắt còn là ánh mắt của người trong tình trạng nửa thức nửa ngủ.
“Lỗ Như Hoa, đứng lên cho tôi!” Văn Sơ nhảy dựng, gần như là rống lên những lời này.
Phong độ với chả quý ông à? Xéo, xéo hết!
“Tôi ngủ thêm chút nữa! Bây giờ là mấy giờ chứ, ký túc xá khóa cửa rồi, không có chỗ ngủ đâu. A, hay anh cũng báo với bác sĩ là không khỏe, lừa một cái giường mà ngủ?” Lỗ Như Hoa quấn chăn, tỏ vẻ đáng thương nhìn
Văn Sơ.
Văn Sơ không thể nhịn được nữa, túm cái chăn của Lỗ Như Hoa giật tung ra, kéo mạnh cô dậy. Gần như phát điên, hắn túm chân cô nhét
bừa vào giày, sau đó túm cổ tay cô, lôi ra khỏi phòng cấp cứu, như lốc
xoáy biến khỏi bệnh viện.
Văn Sơ muốn làm gì, Lỗ Như Hoa không cần
biết. Lúc này cô chỉ quan tâm đến một chuyện: Nếu đêm nay bắt buộc phải
ngủ nhà trọ thì mất bao nhiêu tiền…
“Tôi mặc kệ cô, tự cô tìm chỗ ngủ đi!” Ra khỏi bệnh viện, Văn Sơ nghiến răng nghiến lợi, quăng từng chữ một vào Lỗ Như Hoa.
“Anh muốn mặc kệ tôi thì kéo tôi ra đây làm gì?” Lông mày Lỗ Như Hoa
nhíu thành một đường, “Tôi có giường ngủ miễn phí, anh lại đi bắt tôi
ra, giờ anh phải chịu phí tổn”.
“Cô… cô…! Tôi còn liên quan đến cô
lần nữa, tôi là con heo!” Văn Sơ tức giận đến run rẩy, cảm thấy sâu sắc
hơn bao giờ hết sự thiếu sót vốn liếng từ ngữ của mình mới nghiêm trọng
làm sao.
Khoảng mười phút sau, Lỗ Như Hoa cười tủm tỉm ngồi trên xe taxi, bên cạnh là Văn Sơ – trong lòng lặng câm, lệ rơi thánh thót…
“Tôi không ở không nhà anh. Tôi sẽ trả tiền điện tiền nước. À, hiện tại là hai giờ sáng, đến nhà anh mất nửa giờ đi? Thế thì tôi cũng chẳng ngủ được mấy nữa đâu, tiền phòng cho qua nhé. Tiền nước thì… tôi tắm nhanh
lắm, tiền điện… thế này đi, trả anh mười tệ nhé?”
“…”
“Văn Sơ ơi, xa lông nhà anh đủ dài không?”
“…”
“Văn Sơ ơi, ngày mai về ký túc xá không được nói với Lỗ Tự Ngọc đấy nhé!”
“…”
“Văn Sơ…”
“Còn nói nữa, tôi ném cô ra khỏi xe đó!” Văn Sơ cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, hét lớn một tiếng.
“Xí, xe cũng không phải của anh, ném tôi thử coi!” Lỗ Như Hoa không chịu lép, làm mặt dọa dẫm.
“Lỗ Như Hoa, tôi bóp chết cô cho xem.”
“Trả tiền, bóp một phút năm mươi tệ! Bóp thành trạng thái chết giả tính gấp đôi. Văn đại nhân có hứng thú không?”
Văn Sơ đập đầu vào kính xe…
“Đây là nhà anh à?” Ở trong chiếc thang máy dành riêng cho gia đình
được trang hoàng lộng lẫy xa hoa, Lỗ Như Hoa chui vào một góc, hãi hùng
nhìn Văn Sơ.
Họ đang ở khu căn hộ khách sạn “Phòng Kim Cương” nổi
tiếng của thành phố S. Giá phòng đắt khủng khiếp, thậm chí còn cao hơn
biệt thự bình thường. Thang máy khách sạn được thiết kế đưa khách trực
tiếp đến từng căn hộ, mỗi căn có kèm người phục vụ và quản gia chuyên
nghiệp cùng hệ thống an ninh độc lập.
Cô nàng Lỗ