Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322571

Bình chọn: 10.00/10/257 lượt.

Lỗ Như Hoa ân cần nói:

“Cái này không coi là trốn được”.

Lỗ Tự Ngọc lắc lắc đầu, “Em không hát được, không đi”.

Lỗ Như Hoa cảm thấy Tự Ngọc hình như đang cố tỏ ra cứng rắn, càng thêm lo lắng.

Tham gia một vài câu lạc bộ, bận việc khác sẽ không phải học quân sự? Ý hay đấy nhá… Chàng Văn Sơ đang “rũ như đậu hũ, nát như tương bần” đi

ngang, “lỡ” nghe được lời Lỗ Như Hoa xúi bẩy em trai, hí hửng mừng thầm.

Đêm đó, câu lạc bộ văn nghệ xuất hiện thêm một người – Văn Sơ.

“Bạn này, tối nay tập bài hợp xướng Hoàng Hà nhé.”

“Ừ!” Văn Sơ gật gật đầu.

“Đây là bản nhạc.”

“Ờ… Tôi không biết đọc nốt nhạc.” Văn Sơ nhún vai.

“Ồ… không sao, bạn hát được chứ? Gió đang thổi, ngựa đang hí, Hoàng Hà đang rít gào.”

“Không hát được.”

“Không hát được? Tiểu học không phải học qua rồi sao?”

“Tôi học tiểu học ở Thụy Sĩ.”

“Ờ bạn… nếu không hát, chắc là bạn biết chơi nhạc cụ?”

“Không biết… huýt sáo có được tính không?” Văn Sơ rất thản nhiên.

“…”

Trong góc phòng hợp xướng, vài người chỉ đạo hợp xướng thì thầm.

“Cái gã Văn Sơ đó sao lại lọt vào đây được nhỉ? Chẳng biết cái gì mà cũng được nhận?”

“Đẹp trai mà!”

“Đẹp trai cũng có thể coi là biết nhạc chắc?”

“Đẹp trai không coi là biết nhạc, nhưng có thể hấp dẫn người khác. Cậu

không thấy hắn vừa đăng ký vào câu lạc bộ, số nữ sinh theo vào đăng ký

đã tăng gấp đôi rồi sao!”

“Ồ, đúng thật! Vấn đề là xếp hắn vào chỗ nào đây?”

“Cho hắn vào đội chơi bộ gõ nhóm nhạc đệm đi, dù sao nguyên bài hát gõ chẳng được mấy lần, muốn sai cũng không được…”

“…”

Thế là, mười một giờ rưỡi tối hôm đó, khi Lỗ Như Hoa lẻn vào giữa đội

văn nghệ bán hoa quả sấy và trám khô, phát hiện trong đội ngũ hợp xướng

chỉnh tề… bên cạnh nhóm nhạc đệm… là chàng Văn Sơ cao lớn, vẻ mặt chán

nản đến không thể chán hơn, tay cầm bộ nhạc cụ nhỏ hình tam giác mà uể

oải gõ gõ.

Lỗ Như Hoa thề là cô không cười, cô chỉ… nhếch miệng

theo hình chữ “hi” mấy lần mà thôi. Chẳng lẽ cô cười to quá sao? Chẳng

lẽ cái âm thanh “hi hi” nhỏ xíu đó mà cũng có thể xuyên qua nhóm xướng

ca, nhóm nhạc đệm mà luồn vào trong lỗ tai Văn Sơ?

Ối, nhất định là luồn vào lỗ tai hắn rồi! Bởi vì đúng lúc đó Văn Sơ bỗng ném bộ gõ đang

cầm, nổi giận đùng đùng nhào tới chỗ cô.

“Cậu làm gì vậy?” Lỗ Như

Hoa nhìn Văn Sơ đang chạy tới gần, cho dù không làm sai chuyện gì nhưng

cô bỗng thấy chột dạ.

“Cô theo tôi ra ngoài!”, câu đó được Văn Sơ từng chữ một rít qua kẽ răng, tỏ ý: Không được cãi.

Trước con mắt bao nhiêu người, Văn Sơ kéo mạnh tay Lỗ Như Hoa.

Trái tim các thành viên nữ đội văn nghệ vỡ ra từng mảnh…

Văn Sơ kéo Lỗ Như Hoa ra khỏi phòng hợp xướng. Lúc này đã gần nửa đêm, trời tối như mực.

Ánh trăng mơ hồ xuyên thấu qua bóng cây, keo kiệt lấp loáng trên mặt

Văn Sơ khiến sắc mặt hắn chuyển thành xanh mét, lại pha thêm chút sắc

trắng lóa ma quái.

Trong đầu Lỗ Như Hoa bỗng vang lên một giai điệu quen thuộc: Bạn kể chuyện liêu trai, tôi cũng kể chuyện liêu trai…

“Lỗ Như Hoa, chắc chắn cô cố ý rồi!” Văn Sơ đứng gí mặt sát mặt cô, nghiến răng kèn kẹt.

“Tôi cái gì? Tôi thế nào?” Lỗ Như Hoa ngập ngừng nói nhỏ, lui về phía

sau nửa bước, bàn tay khẽ sờ dụng cụ phòng thân để trong túi quần.

“Cô chơi tôi, đúng không? Cô cố tình để tôi nghĩ rằng vào hội văn nghệ

sẽ không phải học quân sự. Kết quả là hội văn nghệ buổi tối mới tập

luyện! Tôi ban ngày học quân sự, buổi tối còn phải đi tập hát! Tôi… tôi

như thế này mà bọn họ dám bắt tôi ngồi gõ sắt!”

“Đợi đã, đợi đã.”

Lỗ Như Hoa nuốt nước miếng, cố sức giải nghĩa câu nói của hắn, “Tôi bảo

anh tham gia hội văn nghệ hồi nào? A hay là… Anh nghe lén tôi và Tự Ngọc nói chuyện!”.

“Đừng có đánh trống lảng, cô cố ý phải không? Cô

thấy tôi đi ngang qua, cố ý giả vờ bảo Lỗ Tự Ngọc, thực ra là muốn lừa

tôi đến hội văn nghệ, sau đó sẽ tha hồ cười tôi đúng không?”

“Này

anh trai”, Lỗ Như Hoa nghiêm mặt, “Hồi bé anh từng bị người ta bắt cóc

hay sao mà nhìn ai cũng thành người xấu hết? Tôi không có việc gì làm

hay sao mà còn rỗi hơi đi tính toán lừa anh? Hơn nữa, đó không phải ‘gõ

sắt’. Là bộ gõ nghe chưa? Bộ gõ là một loại nhạc cụ tử tế, tuy nhìn

không bắt mắt nhưng dàn nhạc nào cũng bắt buộc phải có cả. Tôi thấy kể

ra anh cũng rất thích hợp cho vị trí đó đấy”.

Biểu cảm của Lỗ Như Hoa càng nói càng chân thành, càng nói càng tỏ vẻ thương xót ái ngại.

Văn Sơ nghe một hồi bắt đầu choáng, dòng suy nghĩ nhất thời không theo

kịp lời cô. Có điều, hắn nghĩ Lỗ Như Hoa chắc cũng chẳng nói thứ gì hay

ho lắm đâu, không cố lý giải nữa, chỉ lạnh lùng hỏi: “Tóm lại là cô hại

tôi, cô xem làm thế nào thì làm!”.

“Dễ thôi.” Lỗ Như Hoa khoát tay, ”Anh không muốn học quân sự cũng đơn giản! Ừm… Tham gia hội văn nghệ

không được, hay là thế này hay hơn, anh đến ghi danh ở tổ báo chí đi.

Bên đó đang cần những bài viết cảm nhận của sinh viên mới vào, ngày nào

cũng cần. Như vậy về sau anh cứ việc ở lại đó, không phải học quân sự,

cũng chẳng cần tham gia văn nghệ, quá được!”.

“Tổ báo chí?”

“Đúng vậy.” Lỗ Như Hoa càng tỏ vẻ chân thành.

“Cô thật sự tốt


Snack's 1967