
u Thanh, không cần đâu!” Lỗ Như Hoa hơi do
dự nhìn chiếc xe đạp của cậu bạn, loại xe đạp này là xe gấp, Lỗ Như Hoa
cảm thấy không an toàn, ngồi lên nhỡ làm gãy yên xe người ta thì sao,
đắt tiền lắm.
“Nhanh lên, tiện đường mà.”
“Tiện đường thật à?”
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh lùng, tựa hồ, dường như, có lẽ… mơ hồ vọng đến từ cái người đang chậm rãi bước phía trước – Văn Sơ.
Lỗ tai Lỗ Như Hoa tự nhiên ù lên với âm thanh gây sự kia, liền không
thèm khách khí với Tiếu Thanh nữa, vịn thắt lưng anh chàng trực tiếp
ngồi lên yên sau. Tiếu Thanh phía trước đeo ba lô đại khủng, phía sau
chở Lỗ Như Hoa đại tiểu thư, chiếc xe đạp gấp nhỏ rung rinh lắc lư lên
đường.
Đi ngang qua Văn Sơ, Lỗ Như Hoa không quên ngó lên trời cảm
thán một câu: “A, thật ra mình tình nguyện để cho người ta chắn ngang
phía trước”. Nói xong, đảo mắt một cái, lại tiếp tục nhìn trời.
Thật ra không cần Lỗ Như Hoa thị uy, Văn Sơ cũng đã nghe thấy câu chuyện phía sau. Hắn cũng không phải cố ý đi chậm mà chỉ tò mò thôi.
Trên đường đi, Lỗ Như Hoa không ngừng chào hỏi người đi đường, làm như toàn
trường này có tới một nửa sinh viên quen biết cô ta. Văn Sơ thấy kỳ
quái, cô ta không phải sinh viên năm nhất sao, làm sao giao thiệp rộng
vậy? Không lẽ chỉ dựa vào cái “máy bán hàng lưu động” mà cô ta cõng trên lưng? Hừ, con người quả nhiên đều là thứ sinh vật tầm thường. Văn Sơ tự quyết: Hắn tuyệt đối sẽ không chiếu cố đến cái sự kinh doanh của Lỗ Như Hoa!
Cho đến khi cái tên đạp xe kia xuất hiện, Lỗ Như Hoa gọi hắn
là Tiếu Thanh, chắc là bạn cùng lớp cô ta? Văn Sơ tự bực mình vì lý trí
không thắng nổi độ dài con mắt, bất đắc dĩ tự đánh mất thể diện, đành
quay đầu nhìn một cái xem tên Tiếu Thanh kia rốt cuộc mặt mũi ra sao,
lại bị Lỗ Như Hoa kiêu ngạo đâm thêm một câu tức anh ách. Văn Sơ cay cú
nghĩ, Như Hoa Tự Ngọc à, chị em các người quả là không biết tự trọng,
thật sự không biết tự trọng.
Đúng là thân con chó rơi vào đâu thì
cũng bị hổ ăn hiếp!… À không, phải là mãnh hổ đi lạc bị chó ăn hiếp mới
phải. Chỉ có mỗi cái xe đạp thôi mà? Hôm nào ta mang cái xe thể thao ở
nhà đến! A… mình làm sao có thể nảy ra ý tưởng nhỏ nhen như vậy được
nhỉ? Khinh bỉ quá đi!
Cứ như thế, Văn Sơ vừa tự vấn bản thân cuối
cùng là chó hay hổ, bị cái gì bắt nạt, rơi lạc vào đâu, vừa nghi hoặc
phải chăng mình cũng mang tâm lý trọc phú mới nổi, lủi thủi đi về ký túc xá ở khuôn viên khu C.
Khi hắn đẩy cửa phòng 205, Lỗ Như Hoa đang
cầm ít quần áo bỏ vào chậu chuẩn bị đi ra ban công giặt, nghe tiếng cứ
tưởng là Tự Ngọc bèn quay lại.
Trong khoảnh khắc, hai người đụng nhau, Văn Sơ gật đầu cười, ý là:
Cô tưởng chọc giận được tôi sao? Tôi là một quý ông, chẳng hơi đâu mà
nhỏ nhen với cô.
Lỗ Như Hoa cũng gật đầu cười lại, ý là: Cậu tưởng
cậu chọc giận được tôi chắc? Cậu là khách hàng, khách hàng là Thượng đế, tôi chẳng hơi đâu mà so đo với cậu.
Mỉm cười, lại mỉm cười… cái khoảng cách giả tạo giữa hai người chỉ có thể so với trời cao bát ngát và biển sâu thăm thẳm…
Có điều cô Lỗ Như Hoa này đúng là chị gái tốt, quần áo dơ của Lỗ Tự Ngọc cũng đến giặt giúp.
Văn Sơ tiện tay ném quân phục lên giường, Lỗ Tự Ngọc đang im lặng vẽ
một bức phác thảo nhỏ, thấy Văn Sơ bước vào, chỉ ngẩng đầu cười cười xem như chào hỏi, chứ chẳng nói thêm gì.
Hoàng Kinh Vũ không ở trong phòng, bộ quân phục đã chỉnh tề ở trên giường của cậu ta, chắc là Lỗ Như Hoa vừa đặt lên.
Văn Sơ muốn nói vài câu, rồi lại nhịn xuống. Lỗ Như Hoa tình nguyện
thay em trai xếp hàng lấy quân phục, tình nguyện giúp em giặt quần áo,
người ngoài có lý do gì mà nói nọ nói kia.
Nhưng mà, cái cô nàng đang đứng ngoài ban công kia không biết mệt là gì sao? Đôi mắt Văn Sơ bất giác liếc về phía ban công.
“Tự Ngọc, bột giặt em để đâu thế?” Lỗ Như Hoa đột nhiên quay đầu lại
hỏi, qua lớp kính bỗng nhận thấy ánh mắt của Văn Sơ hướng về phía mình.
Văn Sơ hơi xấu hổ, cố gắng trấn tĩnh, ho khẽ một tiếng.
“Ở trong chiếc giỏ màu xanh, cái túi đã mở sẵn rồi ấy.” Lỗ Tự Ngọc trả lời, vẫn không ngừng tay vẽ.
“Ờ.” Lỗ Như Hoa trừng mắt nhìn Văn Sơ, tìm được bột giặt.
Văn Sơ hơi bực, giận bản thân sao lại hiếu kỳ quá như vậy, cũng giận là sao mỗi lần mình hiếu kỳ đều bị Lỗ Như Hoa tóm được.
Thôi không nghĩ nữa, người đầy mồ hôi, đi tắm thôi!
Văn Sơ lột phắt áo, để trần phần thân trên cầm quần áo sạch đi về phía nhà tắm cạnh ban công.
Ở ban công giặt quần áo, Lỗ Như Hoa khẽ liếc sang. Nói không có cảm
giác gì thì là bốc phét, haizzz, người ta “bo đì” mới cao to ngon lành
làm sao chứ, tay ra tay, chân ra chân.
Đang ngẩn ra suy nghĩ thì cánh tay “ra tay” vừa nãy bỗng thò sang vặn khóa vòi nước Lỗ Như Hoa đang xả.
“Bạn Như Hoa, xin lỗi nhé, ký túc xá thiếu tiện nghi, khi dùng bình
nước nóng sẽ không được dùng vòi nước khác.” Văn Sơ miệng cười rất gian
xảo, nói ngân nga.
Lỗ Như Hoa ngẩng lên, gạt mồ hôi trên trán, bất
giác hơi lùi lại. Vô tình nhìn thấy người ta trong trạng thái “nude” là
một chuyện, ở cạnh một người đàn ông cởi trần trong khoảng cách gần như
vậy lại là chu