XtGem Forum catalog
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322322

Bình chọn: 10.00/10/232 lượt.

ay, “Khoa Kiến trúc học kỳ sau mới phải tập quân sự cơ mà? Sao cậu vẫn phải qua đây lĩnh quân

phục?”.

Lỗ Như Hoa đưa tay quệt mồ hôi định đáp lời nhưng đã bị Văn Sơ cắt ngang, “Chắc lại ‘tác nghiệp’ hả? Lỗ Như Hoa, công việc của cô

cũng khá ra phết nhỉ, thế nào, giúp người ta lĩnh quân phục cô kiếm được bao nhiêu? Năm tệ? Mười tệ?”.

Trong hàng người bật lên tiếng cười khúc khích nho nhỏ, Văn Sơ nhìn

Lỗ Như Hoa với vẻ mặt quan tâm chân thành, như thể hắn chỉ thực sự tò mò về thu nhập của cô.

“Cũng khá.” Lỗ Như Hoa thản nhiên nhìn Văn Sơ, “Cậu đưa mười tệ, tôi cũng có thể giúp cậu lĩnh quân phục đấy, nhìn

dáng cậu lúc này xem ra cần hỗ trợ không ít đâu”.

“Thế còn mình,

còn mình thì sao?” Hoàng Kinh Vũ không hề nhận biết tí gì về bầu không

khí nguy hiểm đang lởn vởn xung quanh, vội vã hỏi Lỗ Như Hoa.

Lỗ

Như Hoa cười, “Cậu là bạn tốt của Tự Ngọc nên được miễn phí, dù sao đằng nào mình cũng phải ở đây xếp hàng. Cậu cứ về trước đi, lát mình mang

qua ký túc cho”.

“Ha! Cảm ơn nhiều!” Hoàng Kinh Vũ chạy ra khỏi

hàng, vỗ vai Lỗ Như Hoa một cái, “Thế này đi, cậu giúp mình xếp hàng,

tối mời cậu đi ăn đồ nướng nhé!”.

“Được đấy.” Lỗ Như Hoa gật đầu: “Mình thích ăn khoai tây nướng lắm”.

“Chúng ta đi thôi.” Hoàng Kinh Vũ quay sang Văn Sơ thúc giục. Nhưng Văn Sơ dường như không hề có ý định nhấc chân, “Chỉ là xếp hàng thôi mà,

xin lỗi bạn Lỗ Như Hoa, tôi không có ý định sử dụng dịch vụ của cô, cho

dù dịch vụ đó chỉ đáng giá mười tệ”.

“Ơ…” Hoàng Kinh Vũ hơi khựng lại, gãi gãi đầu, hết nhìn Văn Sơ rồi lại đến Lỗ Như Hoa.

Lỗ Như Hoa nhún vai vẻ bất cần: “Không sao, cậu thích xếp hàng thì cứ xếp”.

Bình thản ôn hòa khắc sinh tài lộc, Lỗ Như Hoa tự nhủ với mình: Đừng

tức giận, khách hàng là Thượng đế, rồi sẽ có một ngày Văn Sơ cũng sẽ trở thành khách hàng, vậy thì cứ xem hắn như một Thượng đế tiềm năng đi.

Đằng trước là Lỗ Như Hoa “thế nào cũng được”, đằng sau là Văn Sơ “quyết không cam tâm”.

Không hiểu thế quái nào mà hắn cứ liên tiếp bị Lỗ Như Hoa nhìn thấy

trong tình trạng “gợi cảm”. Hôm qua lại còn xui xẻo, đang mặc dở quần

thì ngã đánh oạch ngay cạnh chân cô ta, thật là một mối nhục lớn nhất mà Văn Sơ hào hoa phong nhã từng chịu đựng. Báo hại hắn cả đêm không tài

nào ngủ yên giấc, toàn mơ thấy Lỗ Như Hoa đuổi theo tiếp thị quần lót

CK, đòi bán cho hắn mười tệ ba chiếc, hắn không chịu mua, cô ta bèn giở

bài uy hiếp, nói rằng đã kịp chụp lại toàn bộ hình ảnh hắn trong trạng

thái không mảnh vải che thân rồi.

Mơ đến đây thì Văn Sơ choàng tỉnh dậy, nằm trên giường trong bóng tối mà lẩm bẩm: Câu đó nói thế nào nhỉ? A! Thù này không báo, không phải quân tử.

Đúng, không phải quân tử!

Cho nên hôm nay vừa nhìn thấy Lỗ Như Hoa, trong đầu Văn Sơ lập tức xuất hiện ngay hai chữ: Báo thù.

Thế nhưng mặc cho hắn châm chọc khiêu khích, Lỗ Như Hoa cũng vẫn chỉ

đáp lại hời hợt qua loa, rõ ràng là không coi hắn ra gì. Văn Sơ nghĩ

ngợi một lát, rồi để mặc Hoàng Kinh Vũ đi trước, tiến tới bên một nữ

sinh đứng trước đó mấy người, ngay đằng sau lưng Lỗ Như Hoa, lấy giọng

nhẹ nhàng, mỉm cười nói một cách chân thành, “Bạn ơi, xin lỗi mình không cố ý chen hàng nhưng mình thật sự có việc rất gấp, có thể đứng đằng

trước bạn được không?”.

Cô gái gật đầu lia lịa, nghĩ đắc thắng: Ông Trời cuối cùng cũng thương đến ta rồi, ha ha ha!

“Cô xem, thật ra tôi hoàn toàn có thể đứng tại bất kỳ chỗ nào tôi muốn

mà không hề tốn một xu.” Văn Sơ đứng sau lưng Lỗ Như Hoa, hạ giọng thật

nhỏ châm chọc.

Lỗ Như Hoa im lặng một thoáng, rồi bỗng quay đầu

lại, tặng cho Văn Sơ một nụ cười châm biếm, “Tôi bán sức lao động để

kiếm mười tệ, còn cậu dùng nhan sắc để tiết kiệm mười tệ, cậu nói xem

hai chúng ta ai được lời hơn?”.

Văn Sơ cố gắng nghĩ xem câu nói của Lỗ Như Hoa là ý gì, nhất thời vẫn chưa có hành động đáp trả. Tuy nhiên

hắn có thể khẳng định một điều: Cô ta đang mắng hắn.

Tức chết, không phục.

Hàng người nhích dần về phía trước. Trận náo động nho nhỏ do sự có mặt

của Văn Sơ và Hoàng Kinh Vũ cũng lắng dần, thế nhưng phía đằng trước

thỉnh thoảng vẫn có vài ba cô gái quay ngang quay ngửa rồi “vô tình”

quay lại liếc một cái về phía Văn Sơ.

“Lam nhan họa thủy”[1'>, Lỗ Như Hoa chép miệng cảm thán.

Tuy nhiên Văn Sơ không nghe thấy câu nói ấy của Lỗ Như Hoa, sự chú ý

của hắn lúc này đang tập trung vào… chiếc ba lô sau lưng cô.

Lỗ Như Hoa vóc dáng bình thường, kể cả có đi giày cao gót và đứng thẳng thì

nhiều nhất cũng chỉ tới cằm hắn thôi. Dáng người à… đã gầy như con mắm

lại còn mặc cái quần rộng thùng thình nên chẳng ra nổi một mẩu đường

cong. Tóc tai à… cụt thun lủn, nhìn qua cũng có vẻ mượt. Cánh tay à…

phần lộ ra bên ngoài thì trông có vẻ mảnh mai, hứ, ai biết bên trong có

khi giống tay kỳ lân không chừng.

Nhưng mà người gầy nhom như thế,

làm thế nào mà ngày nào cũng cõng chiếc ba lô học sinh to đùng chặt cứng những đồ là đồ được nhỉ? Kể từ lần đầu tiên hắn gặp cô ta cho đến tận

bây giờ, cô ta đều đeo cái ba lô này, chắc đối với cô ta nó cũng giống

như túi thần kỳ của Doraemon.