
bốn phải không? Cậu ấy
không có đây.” Văn Sơ trả lời hờ hững, mắt bỗng đập vào một mảnh giấy
màu hồng phấn, chính là tờ quảng cáo của Lỗ Như Hoa mà hắn đã ném đi khi nãy, bây giờ không hiểu sao lại được đặt ngay ngắn trên bàn rồi…
“Ồ, cậu là bạn cùng phòng của cậu ta hả? Giọng cậu nghe quen lắm, ồ…”,
giọng con gái trong điện thoại bỗng trở nên xúc động, “Cậu chính là cái
người đã trần… a không phải, cậu là Văn Sơ phải không? Xin chào, xin
chào, mình là Lỗ Như Hoa, phiền cậu chăm sóc giúp thằng cu bé nhé”.
“Cô! Lỗ Như Hoa!” Toàn bộ các mạch máu trong người Văn Sơ bỗng như sôi
lên sùng sục, “thằng cu bé” Lỗ Như Hoa vừa nói đó chẳng lẽ là… Máu đã
bắt đầu óc ách róc rách dồn lên đầu hắn. “Cô quả thật không phải nữ
sinh, cô rốt cuộc là nữ sinh hay nữ lưu manh? Của… tôi chăm sóc thế nào
cũng đâu phải việc của cô! Tôi không mua quần lót của cô đâu! Không bao
giờ!”
“Hả? Tôi nói…” Lỗ Như Hoa kinh ngạc lặng đi một giây, vội vã định giải thích.
“Lỗ Như Hoa, tôi cảnh cáo cô, tôi không cần biết cô là đồ tham tiền hay là đồ điên, cứ tránh xa xa một chút ra cho tôi nhờ, tôi thật sự không
muốn lại phải nghe thấy giọng cô nữa, không muốn nhận điện thoại của cô
nữa, cô rõ chưa hả? Tôi không muốn quảng cáo của cô xuất hiện trong ký
túc xá của tôi!” Văn Sơ nói rõ ràng, từng chữ bật ra từ những kẽ răng
nghiến chặt, vụ việc “lộ hàng” xấu hổ ban sáng cuối cùng đã đến lúc thật sự phát nổ, này thì phong độ quý ông, phong độ là để dành cho thục nữ.
Lỗ Như Hoa là thục nữ ư? Một triệu năm nữa cũng không phải! Cơn giận
đùng đùng đã xả xong, Văn Sơ dùng lực dập điện thoại đánh cốp.
“Xin lỗi.” Bỗng có tiếng người nói.
Văn Sơ quay phắt lại.
Đứng ở cửa là một nam sinh dáng cao cao, mặc một chiếc áo phông trắng
và quần Jeans, phong thái tuy giản dị nhưng lại toát lên dáng vẻ sạch sẽ thoải mái, cậu ta vừa nói vừa bưng một cái chậu bước vào, nhắm hướng
Văn Sơ nở một nụ cười ôn hòa tươi roi rói.
“Tờ quảng cáo đó là
mình để lên trên bàn.” Cậu ta đặt chậu xuống, nói tiếp: “Mình biết rất
nhiều người ghét quảng cáo, sau này mình sẽ chú ý. Nhưng mà Lỗ Như Hoa
không phải loại tham tiền đâu, cũng không phải bị điên, chị ấy là chị
gái mình, cũng là sinh viên năm thứ nhất khoa Kiến trúc trường S. À, tên mình là Lỗ Tự Ngọc. Cậu là Văn Sơ nhỉ, thật vui được gặp cậu”.
Ánh mặt trời phía bên ngoài rọi qua khung cửa sổ ký túc, óng ánh trên
khuôn mặt không chút biểu cảm của Văn Sơ và nụ cười của Lỗ Tự Ngọc.
“Chăm sóc giúp thằng cu bé” hóa ra là chỉ Lỗ Tự Ngọc, hóa ra cô ta thực sự có em trai ở đây… nghĩ lại nội dung cuộc đàm thoại ban nãy, Văn Sơ
không khỏi cảm thấy đôi chút hổ thẹn, nhưng mà biết làm sao, là tại mấy
món đồ cô ta bán dễ làm người khác nảy sinh liên tưởng đấy chứ.
Một bên là niềm tự hào trước giờ của nhà họ Văn, chàng Văn Sơ, được
giáo dục cẩn thận theo kiểu truyền thống với phong độ một quý ông, một
bên là Lỗ Tự Ngọc, ăn mặc bình thường, đối xử công bình trầm tĩnh.
Ừm… trong gian phòng, dường như tiềm ẩn một bầu không khí khói lửa chiến tranh…
Dù sao đi nữa thì hai ngày sau, việc nhập học của đa số các tân sinh
viên trường S đã kết thúc. Văn Sơ ở phòng 205 không biết có phải do hợp
thủy thổ hay không, bỗng có vẻ tươi tắn sáng sủa hẳn lên.
Văn
Sơ giường số một, mới quay về từ Pháp, phong thái nổi bật khác thường,
khả năng lớn nhất: Rõ ràng đang nhìn bạn mỉm cười nhưng lại khiến bạn
cảm thấy như rơi tõm vào hầm băng.
Hoàng Kinh Vũ giường số hai, biệt hiệu Cá voi do vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, mặc đồ thiếu tá hải quân
lục chiến dành cho huấn luyện quân sự.
Phó Tâm Thành giường số
ba, để tóc dài đúng kiểu họa sĩ, đồng thời cũng là khách hàng “tốt” nhất của bạn học Lỗ Như Hoa. Vừa mới đến trường, vẫn còn chưa vào ký túc, đã kịp mua của Như Hoa chiếc lược ngà, mặt nạ dưỡng mắt, kem chống nắng,
một thùng nước khoáng, cộng thêm một lần gọi đồ ăn đêm.
Lỗ Tự
Ngọc giường số bốn, khí chất và tên gọi đồng nhất, nhu thuận tựa ngọc,
tình cảm với cô chị Lỗ Như Hoa như keo tựa sơn. Muốn tiếp cận cậu ta,
phương pháp tốt nhất là cứ đến tìm Lỗ Như Hoa mua ít đồ.
Bốn
sinh viên mới này khiến cho khoa Sơn dầu vốn trước giờ rất giàu nam tính thêm một lần nổi danh, có người hâm mộ thậm chí còn đặt cho bốn chàng
trai của phòng 205 một biệt hiệu chói ngời: F4!
Nhưng may sao cái tên này không được lưu truyền ra ngoài nhiều, bởi mọi người đều cảm thấy nó thực sự là quá xa vời…
Sau khi trải qua hai vụ việc “bị nhìn thấy hết” và “chăm sóc thằng cu
bé”, Văn Sơ muốn nảy sinh cảm tình với bộ đôi chị em Như Hoa Tự Ngọc này xem ra cũng khó. Nhưng con người Tự Ngọc lúc nào cũng hiền lành điềm
tĩnh, không những tự chăm sóc mình rất tốt, mà dường như còn chăm sóc
toàn bộ vấn đề vệ sinh của phòng ký túc 205, nhận được sự yêu mến của
tất cả đám bạn cùng phòng trừ Văn Sơ, điều này khiến Văn Sơ có muốn kiếm chuyện gây sự cũng khó mở lời.
Đối với kẻ tham tiền Lỗ Như Hoa, Văn Sơ lại càng thêm phần đau đầu nhức óc.
Trong khoảnh khắc, hai người đụng nhau, Văn Sơ gật đầu cười, ý là: Cô
tưởng chọc giận