Insane
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322243

Bình chọn: 7.5.00/10/224 lượt.

m vụ quang vinh bán hàng cho anh chàng đẹp trai chỉ có thể tặng

cho cậu rồi! Lỗ Như Hoa không chiến đấu trên lầu hai nữa, chuyển mặt

trận sang lầu ba và lầu bốn. Tất nhiên, bây giờ mỗi lần gõ cửa, cô nàng

đều hỏi thêm một câu: “Người trong phòng đã mặc đồ xong hết rồi chứ

ạ???”.

Hiệu quả cực kỳ, lợi nhuận như nước, Lỗ Như Hoa ỷ vào ba tấc lưỡi không xương và nụ cười kiểu “chúng ta là bạn cùng khóa” lại bán

thành công thêm năm lọ dầu Thất Tiên, hai hộp kem chống nắng dành cho

nam, mười cái bật lửa, bảy đôi tất thể thao, sáu tờ cẩm nang tuyến đường trường học, tám tập bản đồ giao thông trường S, hai thẻ điện thoại và

cả một gói tăm xỉa răng.

Lỗ Như Hoa cảm thấy trường S quả thật là một kho vàng, còn nam sinh khoa Sơn dầu thì thật sự… đáng yêu hết chỗ nói!

Cho nên một tiếng đồng hồ sau, khi Văn Sơ xuống lầu trong tâm trạng hết sức u ám thì bỗng nhìn thấy Lỗ Như Hoa đang thong thả đi phía trước

không xa, đầu cúi xuống, thỉnh thoảng lại ngẩng lên cười ha ha hai

tiếng.

Văn Sơ rảo bước nhanh và khi hắn lướt qua Lỗ Như Hoa, phát hiện thấy cô nàng đang đếm tiền với vẻ mặt vô cùng hớn hở.

Thật đáng khinh! Trong lòng Văn Sơ lập tức bật ra một nhận định dành cho Lỗ Như Hoa: Đồ Con Gái Tham Tiền Hám Của.

“A, cậu ra rồi hả?” Lỗ Như Hoa vô tình ngước lên, nhận ra ngay người đi bên cạnh là Văn Sơ, tuy rằng lúc này anh ta đã mặc đủ quần áo…

Chàng Văn Sơ đã quần áo chỉnh tề quả nhiên càng đẹp trai. Bộ đồ dạo phố

vải linen màu sáng mát mẻ chàng mặc là một phong cách rất hiếm thấy ở

trường S. Ôi, thôi được rồi! Lỗ Như Hoa tự thú nhận với mình, phong cách này cô chưa từng gặp qua, quần áo của các sinh viên thường đều là đồ

thể thao, còn anh chàng này ăn mặc thật sự là oai quá đi mất, quả nhiên

là dân học nghệ thuật, khác biệt và đặc sắc!

“Quần áo của cậu mua ở đâu vậy?” Lỗ Như Hoa tươi hơn hớn hỏi Văn Sơ, tuồng như tất cả sự việc khó chịu ban nãy đã mơ màng trôi theo gió mây

xa tắp. Cô nghĩ thầm, có vẻ như chỗ hàng mới nhập sẽ bán khá đây.

Văn Sơ cau mày, ậm ừ một tiếng lạnh lùng, rảo bước nhanh hơn về phía

trước, tỏ ý rõ không muốn đoái hoài gì đến Lỗ Như Hoa. Cứ nghĩ đến cảnh

mình không mảnh vải che thân bị cái đồ tham tiền hám của kia nhìn sạch

sẽ là hắn lại thấy điên tiết.

Thế nhưng, hình như vừa nghĩ ra cái

gì, hắn bỗng dừng phắt lại, quay sang đe một câu lạnh như băng: “Cái vụ

vừa rồi, cấm không được nói cho ai biết”.

“Thế quần áo của anh mua ở đâu thế?” Lỗ Như Hoa biết ngay Văn Sơ muốn nói đến chuyện gì, liền chớp cơ hội nhắc lại câu hỏi.

“Có liên quan gì đến cô? Cô cũng muốn mua à?” Văn Sơ cho tay vào túi quần, hỏi vặn.

“Có đắt không?”

“Đặt may riêng ở Milan, cô bảo có đắt không? Cứ xét theo cái chỗ tiền

lẻ trên tay cô kia thì nhất định là không đủ rồi.” Văn Sơ cười nhếch

mép, cố ý nhấn mạnh chữ “lẻ”.

Lỗ Như Hoa là ai nếu không phải một

kẻ dạn dày trận mạc? Cô nhận ra ngay thái độ “gây chiến” của đối phương, lông tóc khắp người bỗng dựng hết cả lên, nhưng vẫn điềm tĩnh giữ nụ

cười “nghề nghiệp”, ngọt ngào trả lời: “Tích tiểu thành đại, nước chảy

đá mòn, góp lẻ thành chẵn, một vài đốm lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy cả

thảo nguyên”.

“Ồ… nghĩa là sao.” Văn Sơ thấy hơi choáng, nói thật,

hắn sở dĩ bị đuổi về nước đợt này chính là do trình độ tiếng Trung hơi

kém, văn nói thông thường thì không đến nỗi, nhưng văn hoa lên một tí là hắn chào thua rồi. Do đó, một người luôn tự hào là yêu Tổ quốc, yêu nền văn hóa Trung Hoa như Văn lão gia đương nhiên hết sức giận dữ, nhanh

chóng quyết định tống hắn về nước. Cứ theo như ông thấy thì cái thứ

tranh sơn dầu gì đó làm sao mà sánh nổi với tranh thủy mặc Trung Quốc,

học hay không cũng thế, chả can hệ gì, kiểu gì thì sau này Văn Sơ và Văn Phỉ cũng đều phải gánh vác cơ nghiệp nhà họ Văn.

“Không hiểu á?” Lỗ Như Hoa có vẻ kinh ngạc, tự thấy mình nói cũng

đâu đến nỗi quá nhanh, cũng chẳng kèm thêm từ nào hiếm gặp, thế mà cái

tên này mặt cứ ngây ra, trông chẳng giống giả vờ.

Văn Sơ hơi đỏ

mặt, lại đằng hắng một tiếng lạnh lùng, ngoài mặt cố tỏ vẻ chả hứng thú

gì nhưng trong lòng lại đang đánh lô tô, bước chân cũng vì thế mà chậm

lại nửa phần, dường như hơi lề mề, nhưng mồm vẫn kiên quyết không chịu

thú nhận: “Cô nói gì thì cũng đâu liên quan đến tôi. Thật là ngán chết

đi được”.

Lỗ Như Hoa cũng chẳng mấy quan tâm, trong mắt cô nàng, có hai loại người phân rõ ràng: một loại cô có thể bán được hàng, loại kia là loại không bán được hàng. Loại trước tất nhiên là người tốt, loại

sau là loại có tiềm năng thành người tốt, thế nhưng kiểu như Văn Sơ, có

lẽ thuộc vào loại người thứ ba nằm giữa hai loại kia: loại có thể thúc

đẩy thành người tốt.

“Tôi nói gì quả thật không liên quan đến cậu,

thế nhưng có mấy thứ thực sự hợp với cậu lắm, lần này tôi tư vấn tuyệt

đối không sai!” Lỗ Như Hoa hạ chiếc ba lô xuống, thò tay vào bới thật

lâu, cuối cùng moi ra một quyển sách bỏ túi second hand có tựa đề: Từ

điển Thành ngữ.

Văn Sơ triệt để đờ người ra, không nhịn nổi giật

phắt lấy ba lô của Như Hoa, mở ra và há miệng ngạc nhiên, bên