Teya Salat
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322521

Bình chọn: 7.5.00/10/252 lượt.

nhìn Lỗ Như Hoa mới sáng sớm đã mướt mồ hôi, ý nghĩ đầu tiên

xuất hiện trong đầu hắn là chắc cô ta lại ở đây quảng cáo rao bán cái gì đây, hóa ra là đưa bữa sáng.

Cái thứ tiền khổ nhục như vậy mà cũng phải kiếm, cô ta có lẽ… có lẽ tự làm khổ mình quá rồi.

Văn Sơ có thể nhận ra cuộc sống của hai chị em Như Hoa Tự Ngọc rất

thanh đạm, hắn cũng nghe nói bọn họ không cha không mẹ, nhưng trường S

cũng cho vay tiền đi học mà, ngoài ra còn có thể xin học bổng, việc gì

phải xoay xở đến mức thế này cơ chứ.

Cô ta vất vả như vậy, cái tên

Lỗ Tự Ngọc kia lại ngày ngày thong dong thoải mái. Trong lòng Văn Sơ,

cảm tình với Tự Ngọc giảm thêm ba phần.

“Tôi chỉ có một đứa em, Lỗ Tự Ngọc, cảm ơn đã quan tâm.” Lỗ Như Hoa cười cười, bình tĩnh trả lời Văn Sơ.

Shit! Lại hớ mồm rồi, Văn Sơ thật muốn cắn cái lưỡi ngớ ngẩn nhiều

chuyện đứt luôn cho rồi. “Bữa sáng đưa thế nào? Có đưa đến ký túc xá bọn mình không?” Cá voi có vẻ hứng thú – nếu không phải đến căng tin ăn

điểm tâm, mỗi ngày có thể ngủ thêm hai mươi phút.

“À…” Lỗ Như Hoa hơi ngần ngại. Hôm qua cô đã nghĩ, về sau nên cố

gắng ít kinh doanh ở khoa Sơn dầu, một là sợ Lỗ Tự Ngọc khó xử, hai là

tránh gặp Văn Sơ.

“Chị!” Vừa nghĩ đến Tự Ngọc, cậu ta lập tức xuất hiện.

Gần như ngay lập tức, Lỗ Như Hoa lên tinh thần, hai mắt sáng lên. Ngay

cả Văn Sơ cũng cảm thấy kinh ngạc với sự “cải tử hoàn sinh” của Lỗ Như

Hoa.

“Ăn sáng chưa?” Lỗ Như Hoa vùng chạy về phía Tự Ngọc, đẩy bật Cá voi và Văn Sơ đang đứng chắn đường về hai phía.

Vào lúc đó, Văn Sơ cảm thấy như vừa bị một thứ sức lực dời núi lấp biển va phải.

“Ăn rồi, cái bánh mì hôm qua chị đưa cho đó.” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười nhìn

chị, móc trong túi áo lấy khăn tay đưa cho Lỗ Như Hoa: “Chị dùng đi”.

“Thôi khỏi, chị bẩn quen rồi.” Lỗ Như Hoa nói vẻ như hơi giận dỗi,

“Không phải nói là điểm tâm phải ăn nóng sốt sao, lại đi ăn bánh hôm

qua. Em không muốn dậy ra nhà ăn hả? Hay là còn đợi chị mang đến?”.

“Chẳng phải chị cũng ăn bánh để qua đêm đấy thôi, chẳng sao đâu.” Lỗ Tự Ngọc lắc đầu.

Lỗ Như Hoa bỗng nghĩ ra gì đó, “Chị mang cho em cà chua bi này, chút

nữa học quân sự xong chị ra sân tập tìm em nhá. Đừng để mệt quá, nếu

thấy mệt thì nhớ nói ngay với huấn luyện viên nhá!”.

Cá voi ngẩn ra nhìn, Văn Sơ thì ngứa mắt quá thể, ác cảm đến nổi cả da gà, khinh bỉ

trừng mắt nhìn hai chị em Như Hoa một cái, sải bước bỏ đi.

Thật xui xẻo, hắn vừa bước vừa buồn bực. Vừa sáng ra đã gặp phải Lỗ Như Hoa, cô

ta lại còn muốn vào sân huấn luyện. Trường S lớn như vậy, cô ta không

tìm được chỗ nào khác bán hàng sao?

Đúng là mặc dù trường S rất lớn nhưng Lỗ Như Hoa không thể đến chỗ nào khác bán hàng.

Trong ngày đầu tiên học quân sự, Văn Sơ đã thật sự được mắt thấy tai nghe cái gọi là “người bán hàng vĩ đại nhất thế giới”.

Sân huấn luyện rất lớn, sinh viên ở các khoa tập luyện cũng nhiều.

Ngoài rìa sân tập có vài người đang lén lút bán nước khoáng và mấy thứ

linh tinh. Kỳ quái là, chỉ có Lỗ Như Hoa bên này là bán được nhiều.

Nguyên nhân là do cô chọn bán toàn những mặt hàng hấp dẫn.

Lỗ Như

Hoa biết mình sức lực có hạn, làm sao bê nổi cả thùng nước khoáng to

đùng. Cạnh tranh thì khốc liệt, bảo vệ trường thì ghê gớm, cho nên cô

không bán nước, cô chỉ bán một mặt hàng duy nhất: sơn tra khô nguyên quả và sơn tra khô xắt nhỏ.

Quảng cáo của cô tương đối đơn giản dễ hiểu:

“Muốn giải khát, uống sơn tra;

Muốn thoải mái, tìm Như Hoa!”

Kết quả là, trong thao trường quân sự, gần như cứ mỗi sinh viên đang

cầm một chai nước khoáng lắc lắc, thì bạn đều có thể nhìn thấy trong

chai của họ có ngâm những miếng sơn tra… ắn môi, tiếp tục giữ nụ cười, nụ cười là tiêu chí nghề nghiệp của cô,

không phải sao? Cô là Lỗ Như Hoa chuyên bán đĩa phim đen nuôi sống bản

thân và em trai, không đúng à?

Lau đi những giọt nước trên mặt, cô

bấm nút bật chiếc ô rồi dúi vào tay Văn Sơ, cười cười trả lời: “Xin quý

ngài tự trọng, tiểu nữ bán hàng, không bán thân. Vừa rồi cái đó… cho là

hôn đi… coi như tôi tặng anh, dù sao tôi cũng ở nhờ nhà anh một đêm,

điện nước tính sau. Ha ha…”.

Đương nhiên, nếu có ai tuyệt đối

không mua sơn tra của Như Hoa, người đó phải là Văn Sơ, tuy rằng hắn

cũng tò mò về công dụng của sơn tra lắm…

Buổi sáng học quân sự còn

chưa đến nỗi, ba giờ chiều mới là thời điểm gian nan. Toàn bộ sinh viên

đứng dưới ánh mặt trời chói chang, thực hiện những động tác đơn điệu,

nhàm chán và buồn tẻ. Lỗ Như Hoa có chút lo lắng cho Lỗ Tự Ngọc, mắt

không rời tiểu đội lớp Sơn dầu.

Cuối cùng cũng được nghỉ mười phút.

Lỗ Như Hoa cầm bình nước sơn tra đưa cho Lỗ Tự Ngọc vừa tới. Tự Ngọc có vẻ rất mệt mỏi, xuống sắc.

“Em xin nghỉ đi.” Lỗ Như Hoa xót em, “Phơi dưới nắng gắt thế này khổ quá”.

“Không cần đâu, vui mà!” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười trả lời.

“Hay là thế này, em ghi tên tham gia một vài câu lạc bộ đi. Chị thấy

câu lạc bộ văn nghệ đang tuyển người biểu diễn trong đêm văn nghệ chào

mừng các sinh viên mới. Em đi đăng ký đi, có việc làm là có thể danh

chính ngôn thuận không phải học quân sự nữa.”