
yện khác… Khuôn mặt cô bỗng nóng bừng lên, chỉ lắp bắp
được mỗi câu: “Được rồi, thế cậu tắm đi, tôi không mở nước nữa”.
Gương mặt đỏ bừng của cô khiến Văn Sơ hết sức thỏa mãn, hắn vui vẻ lâng
lâng đi vào phòng tắm vặn vòi sen, những tia nước ấm áp phun ra. Ha, cái gì mà Như Hoa với chả Tự Ngọc, cái gì mà huấn luyện với chả quân sự, cứ gọi là ta đây chấp hết.
Ha ha, muốn hát lên một bài ca.
“Aaaaaaa!!!”
Đừng hiểu nhầm. Cái âm thanh đó không phải là Văn Sơ đang hát đâu, mà là một tiếng rống khủng khiếp.
Nước ấm bỗng nhiên biến thành nước sôi sùng sục.
Văn Sơ thở không ra hơi, kéo cửa ló nửa người ra mà hét tướng lên với
Lỗ Như Hoa, không còn quan tâm gì đến phong độ với chả dáng vẻ, “Cô cố ý phải không? Cô cố ý vặn vòi nước phải không?”.
Lỗ Như Hoa giơ bàn
tay dính đầy bột giặt lên trời vẻ vô tội, khuôn mặt thể hiện rõ ràng một sự hối lỗi hết sức tha thiết: “Không phải cố ý đâu, thật sự không cố ý
đâu, chỉ là nhất thời quên mất thôi, ầy… nước nóng lắm à?”.
“Quên
ấy hả? Nước nóng không ấy hả? Cô vào mà tắm thử xem!” Nếu không phải là
đang “thiên nhiên”, nếu không phải đối phương là con gái, Văn Sơ thật sự muốn xông ra đánh nhau một trận.
“Xin lỗi.” Lỗ Như Hoa làm như sắp khóc nhưng thực ra chẳng có giọt nước mắt nào, “Mình không có thói quen tắm rửa ở ký túc xá nam, thật đấy”.
“Cô! Lỗ Như Hoa!”
“Bị bỏng rồi hả? Bỏng thật hả? A, cậu mua thuốc mỡ bôi bỏng không? Trong ba lô của mình có đấy, mười tệ một ống, rất là rẻ!”
“Lỗ Như Hoa, đồ tham tiền, đồ con gái ác độc!!!”
Tiếng hét của Văn Sơ vang lên kinh thiên động địa. Trong phòng, Lỗ Tự
Ngọc ngừng bút nhìn ra, không nhịn nổi phải khẽ mỉm cười.
Khóa học quân sự đau khổ khiến các tân sinh viên phát hãi cuối cùng đã bắt đầu.
Nếu chỉ là duyệt binh mốt hai mốt miệng hô khẩu hiệu thôi thì cũng
không có gì, thế nhưng điều mà đại đa số sinh viên không thể chấp nhận
là sáu giờ sáng đã phải rời giường. Rửa nhanh mặt mũi, ăn cơm xong là
bắt đầu vào bài huấn luyện buổi sáng kéo dài một giờ, nghỉ ngơi chút xíu rồi lại tiếp tục tập luyện cho đến tối. Ngủ nướng giờ chỉ còn là “một
thời đã xa”.
Lỗ Như Hoa ngược lại rất vui vẻ. Cô chờ đợi ngày này đã lâu lắm lắm rồi.
Bốn giờ sáng thức dậy, trời vẫn còn tối, Lỗ Như Hoa nhẹ nhàng đánh răng rửa mặt rồi khẽ đặt sữa tươi và bánh mì lên đầu giường ba nữ sinh cùng
phòng trong lúc họ còn đang chìm trong giấc mộng. Cô cứ toàn đi sớm về
muộn, thật có lỗi với họ, thôi thì của ít lòng nhiều, coi như bữa sáng
bồi thường đi.
Bốn giờ bốn mươi lăm phút, Lỗ Như Hoa đeo ba lô lên vai, chuồn ra khỏi trường, tới “căn cứ bí mật” của mình.
Cô thuê một gian phòng chưa đến 10m2 ngay cạnh trường S làm kho chất đủ loại hàng hóa, đôi lúc còn dùng để nấu nướng vài thứ bằng nồi cơm điện.
Năm giờ mười lăm phút, chọn lựa xong đồ phải bán hôm nay, cầm thêm vài thứ cho Tự Ngọc, rồi lại vội vã chạy về trường.
Năm giờ ba mươi lăm phút, đến nhà ăn trường S, giở đơn đặt hàng qua
điện thoại tối qua ra, bánh màn thầu hai mươi lăm cái, bánh bao hai mươi cái, quẩy mười chiếc, sữa đậu nành mười túi và một số món linh tinh
khác.
Năm giờ bốn mươi lăm phút, mua đồ ở căng tin xong. Đúng sáu giờ đến
cửa ký túc xá nam sinh Học viện Luật, đội mũ lên, kéo vành lưỡi trai sụp xuống, trà trộn vào trong, đem bữa sáng đến tận tay “khách đặt hàng”,
lấy tiền. Xong!
Sáu giờ mười lăm phút, ra khỏi ký túc xá nam mới
bắt đầu cảm thấy run rẩy chân tay. Đói rồi! Lỗ Như Hoa lấy ra một cái
bánh mì vừa đi vừa ăn, có thực mới vực được đạo! Vừa ăn cô vừa nghĩ,
chạy tới chạy lui như vậy thật quá lãng phí thể lực và thời gian, diện
tích trường S lại lớn, ừm, ngày mai qua chợ đồ second hand kiếm một cái
xe đạp.
“Hi! Lỗ Như Hoa.” Phía sau có người réo tên cô. Lỗ Như Hoa
quay đầu nhìn, là Cá voi – bạn cùng phòng Tự Ngọc… úi, lại kèm cả tảng
băng Văn Sơ nữa.
Bọn họ đều mặc quân phục nghiêm chỉnh, đầu đội mũ. Ái dà… Không “ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái” không xong,
cũng bộ đồ ấy nam sinh khác mặc vào trông y như lính đào ngũ, hai tên
này mặc thì lại giống thành viên đội danh dự diễu hành Quốc khánh. Lỗ
Như Hoa chân thành cảm thán cho phong thủy phòng 205.
“Lỗ Như Hoa,
cậu cũng thuộc dạng ‘thoáng’ đấy chứ nhỉ, sáng sớm đi ra từ ký túc xá
nam Học viện Luật, không phải là cả đêm cậu…” Cá voi nghĩ gì nói nấy,
không giấu được kinh ngạc, ánh mắt trợn tròn, chỉ chỉ Lỗ Như Hoa, lại
chỉ chỉ vào ký túc xá nam.
Văn Sơ thì trái lại, hoàn toàn trấn
tĩnh, gương mặt bình thản không thể hiện cảm xúc, chỉ có khóe miệng hơi
nhếch lên, nửa cười nửa không.
Ôi trời, ký túc xá Học viện Luật và
khuôn viên khu C nằm liền kề, thật là oan gia ngõ hẹp đây mà. Lỗ Như Hoa miệng vẫn còn đầy bánh mì chưa nuốt xong, vội vàng xua tay: “Không
phải, không phải đâu! Tôi đến đưa bữa sáng”.
“Đưa bữa sáng? Chẳng lẽ cô ở Học viện Luật cũng có em trai phải chăm sóc? Lỗ Như Hoa, em trai cô nhiều thật đó.”
Văn Sơ sẵn sàng thề: Hắn không định nói như vậy, nhưng chẳng biết vì sao, cứ gặp Lỗ Như Hoa là lại muốn kiếm chuyện gây gổ…
Thực ra