
đồ ăn sáng
không có thời gian?” Văn Sơ liếc Lỗ Như Hoa,“Cô ngốc thật, chỉ bán cho
bên khoa Luật, làm sao bán được ở khoa mỹ thuật? Nếu...... Nếu ký túc xá tụi tôi... là một đám sâu lười, hay cô bán cho bọn họ đi.”
“Bọn họ muốn đặt bữa sáng?” Lỗ Như Hoa hơi do dự, đề nghị của Văn Sơ cô không
phải chưa nghĩ qua, chỉ là sợ Lỗ Tự Ngọc trong lòng không thoải mái, cho nên không làm.
“Quảng cáo của cô không phải viết “gọi là có ngay”
sao? Ngày mai bắt đầu đưa đồ ăn cho phòng 205 đi, tôi cam đoan bọn họ
đều muốn.”
“Văn Sơ,” vẻ mặt Lỗ Như Hoa nghi hoặc “Không phải là anh muốn ăn đi?”
“Tôi? Tôi sao?” Văn Sơ kinh ngạc,“Tôi muốn ăn bữa sáng cô đưa? Hồi nào?”
Nói xong, vẻ mặt đầy chính nghĩa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lỗ Như Hoa cắn răng.
Nửa giờ sau, tắc xi tới cửa sau trường S. Lỗ Như Hoa lén lút xuống xe trước.
“Làm gì vậy? Hay trộm cái gì ở nhà tôi rồi ?” Văn Sơ cau mày gọi giật.
Lỗ Như Hoa giơ tay “suỵt” một cái, “Để cho những nữ sinh thầm mến anh
nhìn thấy tôi và anh đi cùng, việc buôn bán của tôi coi chừng tiêu
luôn!”
Văn Sơ kinh ngạc, muốn nói, lại không biết nói gì cho phải.
Hắn trơ mắt nhìn Lỗ Như Hoa cõng ba lô rón rén vào trường, bỗng phát
hiện có một nam sinh vượt qua, nét mặt vênh váo, quần áo trên người tên
kia ...... Sao mà quen mắt vậy kìa?
Không đúng, quần áo kia rõ ràng là...... Văn Sơ trợn mắt há hốc mồm. Đằng tòa nhà bên kia lại có một
nam sinh đi tới, mặc quần áo cũng là......
Văn Sơ ngơ ngác, ngây ngốc trong chốc lát, lấy di động, gõ vào máy dãy số “gọi là có mặt” trong truyền thuyết.
“Lỗ Như Hoa!”
“Xin chào, tôi là Lỗ Như Hoa, xin hỏi ngài muốn đặt hàng cái gì
vậy?”Giọng Lỗ Như Hoa ngọt ngào chưa từng thấy, ngọt đến nỗi Văn Sơ nghĩ mình gọi nhầm số.
“Tôi là Văn Sơ.”
“Văn Sơ ? Gì?” Giọng Lỗ Như Hoa từ ngọt chuyển lạnh, nhanh còn hơn biến sắc mặt.
“Cái này......” Văn Sơ hơi do dự, có lẽ Lỗ Như Hoa không liên quan đến
chuyện này, hiểu lầm người ta hình như không hay lắm...... Do dự một
hồi, giọng nói cũng lịch sự hơn, “Bộ quần áo... Bộ đồ mà bữa đó cô nói
đẹp đó, bộ đồ tôi yêu cầu Milan làm theo yêu cầu, bộ đồ khí chất nhàn
nhã đó, nhớ không?”
“Hừ, nhớ, bộ đồ mà anh nói số tiền lẻ trên tay tôi không đủ mua một cái!”
“...... Có chuyện này kỳ quá, tôi vừa nhìn thấy hai nam sinh, kiểu đồ họ mặc y chang bộ đồ đó của tôi.”
“A, không kỳ đâu, kiểu dáng giống hả? Đương nhiên phải giống, tôi nhìn
đồ của anh rồi nhờ người ta làm theo mà! Bắt chước được rồi? Ha ha, tốt
quá, thợ may đó tay nghề không tệ nha, tôi bán một hơi được mười bộ
luôn! Ừ, phải quay lại lấy thêm mới được, trong tay còn mấy đơn đặt hàng nữa.”
“Lỗ -- Như -- Hoa!” Văn Sơ nắm chặt tay, tiếng nói cao dần.
“Gì? Rồi rồi, tôi hiểu rồi, tính phí độc quyền được chưa, tôi trích
phần trăm cho anh. Tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp vậy! Hàng lậu mà, để
tôi tính coi, ok, một bộ đưa anh 5%! Nhiêu đó thôi, tôi không lời nhiều
đâu!”
“Lỗ -- Như -- Hoa! Cô biến bộ đồ tôi thích nhất thành đồng
phục?” Văn Sơ khóc không ra nước mắt, kêu trời không thấu ! (nguyên văn : dục tố vô môn)
“Đồng phục? Chưa đến mức đó, có điều đề nghị của
anh tôi có thể cân nhắc xem sao, ừ, nếu đặt hàng số lượng nhiều thì
......” Lỗ Như Hoa bắt đầu tính toán.
Văn Sơ hết chịu nổi!
Cúp điện thoại, ngay cả tâm tư gào thét cũng không có .
Đứa con gái ác độc này, ngày đầu tiên nhìn hắn trống trơn, sau đó gài
bẫy làm hắn tham gia tổ văn nghệ, tổ báo chí. Tìm cô ta báo thù thì giả
bộ bất tỉnh, mang cô ta về nhà lại......
Lỗ Như Hoa, tôi giúp cô
nữa tôi là con heo! Rõ ràng không muốn bữa sáng của cô, tôi còn quanh co lòng vòng đặt hàng, tôi bệnh thật rồi! Lỗ Như Hoa, tôi còn lấy số điện
thoại « gọi là có mặt » của cô, tôi đúng là heo! Heo!
Mười mấy giờ sau, di động Lỗ Như Hoa vang lên.
“A lô, tôi là Lỗ Như Hoa. Xin hỏi ngài cần gì?”
“Tôi, Văn Sơ, cô còn chưa lưu số tôi?”
“A...... thưa ngài, lập tức lưu ngay.”
“Trước buổi sáng ngày mai, ba bữa sáng, phòng 205, phần Lỗ Tự Ngọc cộ tự làm.”
Điện thoại cúp.
Lỗ Như Hoa nghiêm chỉnh lấy bút ghi lại.
Văn Sơ dúi đầu vào chăn, thống khổ chính mình vì sao phải làm heo......
Thật ra, heo là động vật đáng yêu nhất trên trái đất. Chúng hiền lành, to béo, không kiêng ăn, lại thật thà phúc hậu.
Hôm sau, Văn Sơ thức sớm nhìn Lỗ Như Hoa theo đúng hẹn tới đưa bữa
sáng, nhìn cô ở phòng 205 tay trước tay sau bưng trà nóng lên đúng lúc.
Trong lòng hắn vừa ý – tương đối vừa ý. Nếu Lỗ Như Hoa có thể đến trễ
thêm nửa giờ thì tốt hơn, cá voi và Phó Tâm Thành vẫn còn trên giường.
“Tự Ngọc, học quân sự có mệt không?” Lỗ Như Hoa đưa cho Lỗ Tự Ngọc chén sữa đậu nành.
“Cũng mệt. Cả ngày phải đứng, giày mòn hết rồi, gót chân em đau.”
“Chị đưa cho em một miếng lót độn giày rồi mà, không đủ sao?” Lỗ Như
Hoa nhíu mày, “Đàn anh khóa trên chỉ dẫn bí quyết, sao lại không lấy?”
“Em không cần.” Mặt Lỗ Tự Ngọc đỏ bừng.
Văn Sơ dỏng tai nghe trong chốc lát, tò mò hỏi, “Bí quyết lót giày gì vậy?”
“Phòng đau, hút mồ hôi, anh mua không? Tôi lấy vài đôi về, tình hình
tiêu th