Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322962

Bình chọn: 7.5.00/10/296 lượt.


Càng chạy càng

khó chịu, Văn Sơ báo cáo với huấn luyện viên, xin ra khỏi hàng sửa sang

lại giày. Tuổi thầy hướng dẫn không hơn nhóm sinh viên bao nhiêu, mấy

ngày tập luyện vừa qua đã thành thân thiết, với yêu cầu không quá đáng

đương nhiên đồng ý .

Văn Sơ tách nhóm, tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, cởi giày, nhìn vào phía trong. Có điều không nhìn thì thôi, nhìn vào thấy sợ.

Không phải lót giày, chắc chắn là vậy , hình dáng mềm mại này rõ ràng là......

Băng vệ sinh! (Ặc ! Bạn Như Hoa thật là kinh khủng >o<)

Đầu Văn Sơ «coong » một tiếng, máu trào lên não !

Khó trách Lỗ Như Hoa quảng cáo là hút mồ hôi, mềm mại. Hắn sao lại ngu

như vậy ? Biết rõ cô ta là đồ hám lợi còn mua của cô ta, giúp đỡ cô ta

bán hàng.

Lỗ Như Hoa, cô thật quá đáng!

Văn Sơ phẫn nộ thò tay vào giày rút băng vệ sinh, vừa định ném xuống đất, lại vụng trộm ngó

nghiêng một chút, người luyện tập trên sân thể dục rất nhiều, nếu phát

hiện hắn cầm băng vệ sinh, còn không cười chết đi? Văn Sơ xanh mặt, đem

miếng băng vệ sinh chết tiệt vo thành một cục nhét vào túi quần.

Lỗ Như Hoa, từ nay trở đi, cô là kẻ thù của tôi!

Văn Sơ gần như nghiến răng nghiến lợi rít ra những lời này, mọi hành

động « gian ác » của Lỗ Như Hoa giờ phút này bị phóng đại tới vô hạn.

Hắn không biết “tấm lót giày” này cuối cùng có phải Lỗ Như Hoa cố ý hay

không, nhưng bất kể cố ý hay không, đều đã vượt qua phạm vi thừa nhận

của tâm lý hắn. Từ khi về nước, từ lúc đến trường S, từ khi biết Lỗ Như

Hoa, vận xui không ngừng kéo tới.

Không thể lại mềm lòng, đối với

loại con buôn như Lỗ Như Hoa - đồ con gái keo kiệt, tham tiền, tuyệt đối không bao giờ có thể mềm lòng!

“Ách xì!” Cùng lúc, Lỗ Như Hoa cưỡi xe đạp nát đi qua công viên trường S, hắt xì một cái thiệt bự.

Ai mắng mình vậy nè ? Lỗ Như Hoa dụi mũi.

Di động vang lên, Lỗ Như Hoa tấp vào lề nghe máy, trên màn hình hiện

tên Văn Sơ. Tiếng nói bình tĩnh của hắn vang lên, “Lỗ Như Hoa.”

“Văn Sơ, anh muốn mua gì?” Lỗ Như Hoa cười.

“Cô đang ở đâu?” Văn Sơ hỏi lại.

“Tôi ở...... Đây là đâu ...... À, trên đường bên hồ Phù Dung.”

“Tốt, 5 phút sau gặp ở hồ Phù Dung.”

“A, có việc gì?...... Ê? Ê?”

Lỗ Như Hoa buồn bực cúp điện thoại, nghĩ thầm, Văn Sơ sao lại kỳ cục vậy kìa!

Tháng chín, hồ Phù Dung luôn là phong cảnh đẹp nhất trong khuôn viên trường S, còn được gọi là Hồ Uyên ương.

Trong tên có nghĩa, nơi này thường xuyên có “uyên ương” lui tới. Chỉ vì hiện tại là ban ngày, uyên ương không có, nhưng “oan gia” thì có một

đôi: Văn Sơ và Lỗ Như Hoa.

“Cô cố ý !” Văn Sơ đè nén giọng, nghiến răng nghiến lợi rít lên với Lỗ Như Hoa.

Bốn bề vang vọng.

“Tôi cố ý cái gì?” Lỗ Như Hoa ngơ ngác.

“Băng vệ sinh!” Văn Sơ kéo tay Lỗ Như Hoa, “Cô có phải con gái không

vậy, cô không thấy việc cô làm rất...... rất cái gì đó sao? Cô cố ý muốn nhìn tôi xấu mặt?! Vừa rồi cái gọi là « tấm lót giày » đó thiếu chút

nữa lộ ra ngoài. Lỗ Như Hoa, mục đích của cô là muốn mọi người cười nhạo tôi phải không?”

Lỗ Như Hoa ngạc nhiên lui về phía sau non nửa bước, dáng vẻ hùng hổ của Văn Sơ làm cho cô chột dạ.

Nhưng cô là ai, cô là Lỗ Như Hoa!

Lỗ Như Hoa bình thản vỗ vai Văn Sơ, “Nhóc con, bình tĩnh đi, kích động

làm gì. Tôi hỏi anh, nếu tôi cố ý , bản thân tôi có lợi gì không?”

“......” Văn Sơ ngớ ra, bắt đầu suy tư.

“Nếu tôi cố ý lấy « tấm lót giày » hại anh, khiến anh xấu mặt, bị người khác cười nhạo, anh nghĩ coi, còn có ai mua « tấm lót giày » của tôi

không? Sẽ không! Người ta sẽ nghĩ « mặt hàng » này không bền, hay trượt

ra ngoài.” Lỗ Như Hoa đẩy Văn Sơ ra, nắm chặt tay mình, “Ảnh hưởng đến

tiêu thụ, làm sao tôi kiếm ăn?”

“Ai biết cô có âm mưu gì, cô muốn

trả thù việc tôi ở nhà đã hôn...... Tóm lại, tư duy của cô cơ bản không

giống con gái bình thường!”

“Đúng vậy! Tư duy của tôi cơ bản không

giống con gái bình thường. Nhưng có một điều anh phải nhớ kỹ, những việc ảnh hưởng đến lợi nhuận, tôi tuyệt đối không làm, anh đồng ý không?”

Văn Sơ bất giác gật đầu.

“Cho nên mới nói, chuyện lót giày chính là hiểu lầm, hiểu lầm, keo dán

mất tác dụng mà thôi. Vì sao « hàng » mất tác dụng? Vì sao « hàng » của

người ta không mất tác dụng? Nhìn theo khía cạnh khác mà coi, điều đó

chứng tỏ sức lực chân anh thật sự mạnh mẽ, anh là đàn ông, đàn ông thuần chủng! Đàn ông chân dẫm vạn voi! (nguyên văn: Chân dẫm vạn quân. Quân:

một đơn vị đo trọng lượng ngày xưa, một quân bằng 30 cân) Từng bước chân dũng mãnh như vậy, tiết tấu tràn đầy sống động như vậy, băng vệ sinh

lót cơ bản không thể khống chế bước đi của anh, cho nên mới xê dịch,

lệch vị trí.”

Mắt Văn Sơ đăm đăm.

“Lỗ Như Hoa tôi rất có đạo

đức nghề nghiệp, hàng bán xong vẫn làm tốt công tác hậu cần, đây là tôn

chỉ nhiều năm của tôi. Làm việc là làm người, khi bán hàng coi trọng đầu tiên là danh dự. Như vầy đi, nếu tìm thấy nguyên nhân rồi, bây giờ

chúng ta không nên truy cứu trách nhiệm, mà nên giải quyết vấn đề, đúng

không?” Lỗ Như Hoa « chỉ vẽ ».

“......” Văn Sơ không biết nói gì.

“Đơn giản!” Lỗ Như Hoa cởi ba lô, từ trong lấy ra mộ


Old school Easter eggs.