Old school Easter eggs.
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322882

Bình chọn: 7.00/10/288 lượt.

t hộp keo dán chịu

lực đưa cho Văn Sơ, “Lấy cái này dán vào băng vệ sinh rồi để trong giày, cam đoan sẽ không lệch vị trí nữa, chắc chắn! Anh là khách hàng của

tôi, lại là bạn cùng phòng Tự Ngọc, vầy đi, tôi sẽ giảm giá, 5 tệ thôi,

trăm ngàn lần đừng nói giá tiền cho người khác nghe! Không cần đưa tiền

mặt, tôi ghi sổ được rồi.”

Nói xong, Lỗ Như Hoa ra vẻ bí mật làm cử chỉ đưa tay lên miệng « suỵt », sau đó trèo lên xe, đạp xe, chạy đi.

Con đường nhỏ bên hồ đã lác đác có vài sinh viên tan học, chuông xe của Lỗ Như Hoa hiển nhiên là vẫn còn hư. Từ xa, Văn Sơ chỉ nghe cô lấy loa

cổ không ngừng gọi người xung quanh tránh đường, khi đến ngã rẽ , âm

thanh tự động chuyển lên tông cao : “Quẹo a, quẹo ...... Quẹo a, quẹo

......”

Văn Sơ ngơ ngác đứng bên hồ, cầm trong tay hộp keo dán chịu lực, đầu hơi choáng váng...... Không phải tìm cô ta đến hỏi tội sao? Vì sao lại mua thêm keo dán?

Một ngày gay cấn cứ thế đi qua, chuyện

dán băng vệ sinh vào giày, Văn Sơ đương nhiên không thể làm tiếp. Có

điều cá voi và Phó Tâm Thành không cho chuyện này là kỳ quái. Vì thế,

mỗi ngày sáng sớm đúng thời điểm, phòng 205 ký túc xá lại xuất hiện một

màn: Hai soái ca, mỗi người đang cầm một miếng băng vệ sinh trắng nõn,

thành kính xé bao ngoài, gỡ miếng giấy dán đằng sau, mò mò bên trong

giày một chút, cuối cùng, đem « miếng lót giày » trắng nõn mềm mại tỉ mỉ bài trí vào trong. Sắp xếp xong hết thảy, là lúc ánh bình minh rạng

ngời chiếu tới, càng làm nổi bật hai gương mặt hoàn toàn thỏa mãn và

“tinh khiết”.

Tương phản với hình ảnh “tinh khiết” bên này, là

gương mặt “thối thối” bên kia của Văn Sơ. Nhưng dù quá sức khinh bỉ, Văn Sơ không thể không thành tâm bội phục Lỗ Như Hoa, cô ta bán ra rất

nhiều, thật sự có thể lấy lời xây được nhà!

Sau đó bao nhiêu khóa, đại học S vẫn lưu giữ một truyền thống: Đặt hàng băng vệ sinh.

Không chỉ nữ sinh, đôi khi, nam sinh cũng đặt “thứ đó”.

Nhiều năm về sau, Lỗ Như Hoa đã rút khỏi giang hồ, nhưng trên giang hồ vẫn ghi nhớ truyền thuyết về cô......

Nửa tháng sau, khóa học quân sự ma quỷ cũng chấm dứt. Học kỳ mới sắp

tới, đối với Lỗ Như Hoa mà nói có nghĩa là một “thời đại mới” đã đến,

toàn bộ nhiệt tình đều để vào việc học và việc làm công kiếm tiền. Mặt

khác, công việc đưa bữa sáng cô đã cần phải tự mình đi làm. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mọi sự hứng thú từ các sinh viên với công việc đưa hàng cho các lầu của ký túc xá trường S đã được cô tóm tắt thành một

“mạng lưới nội bộ”, từ đó cô lập một trang web quản lý. Nói cách khác,

cô bây giờ chỉ để ý đến « khuếch trương kinh doanh » và nguồn hàng cung

cấp, còn người « giao hàng » cụ thể, đa số đều từ “mạng lưới bội bộ” phụ trách. Cứ như vậy, cân đối hiệu quả sức lao động, « lao động dư thừa

bên ngoài », cũng cân bằng quan hệ cung cầu.

Về phần Lỗ Như Hoa hàng tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, vẫn

là bí mật. Tóm lại, cuộc sống của cô chẳng có gì thay đổi, vẫn là chiếc

xe đạp già cỗi, vẫn là cái ba lô to lớn, tóc vẫn ngắn, quần áo vẫn đơn

giản.

Chương trình học của khoa kiến trúc rất nặng, số lần cô đến

phòng 205 cũng giảm. Một vài lần, Văn Sơ nhìn thấy cô ở căn tin, nụ cười vẫn sáng lạn, không mang một chút mỏi mệt.

Mặt khác, quan hệ của cô với những người ở phòng 205 ký túc xá càng lúc càng tốt. Đương nhiên, ngoại trừ Văn Sơ.

Sự thật là Lỗ Như Hoa rất siêng năng, ăn nói ngọt ngào, không có lý do

gì để bị ghét. Điều ấy ngay cả Văn Sơ cũng không phản đối, chỉ vì lúc

mới nhập học hắn bị thấy hết, rồi chuyện quần áo, chuyện vô tình hôn

môi, sau đó lại đến chuyện « miếng lót giày ». Văn Sơ cho rằng hắn có

thể không đến mức chán ghét Lỗ Như Hoa, chấp nhận cô xuất hiện trước mặt mình cũng đã đủ gia ơn và tôn trọng. Còn quan hệ tốt, quên đi.

“Lỗ Như Hoa, có mang tăm không? Cho tôi một bao!” Nơi bàn ăn, một nam sinh quay đầu hỏi Lỗ Như Hoa.

Lúc này Lỗ Như Hoa đang ăn cơm với bốn người phòng 205.

Người khác ăn cơm là ăn cơm, cô ăn cơm còn kiêm bán giấy ăn và mấy thứ linh tinh, thông thường một bữa cơm bị gọi năm sáu lần.

“Có!” Lỗ Như Hoa lấy từ ba lô một bao tăm, ném cho người vừa kêu “đây nè.”

“Cám ơn !” Nam sinh kia giơ tay đón.

Lỗ Như Hoa mỉm cười quay đầu, tiếp tục chiến đấu với món rau cần xào thịt băm trước mặt.

Lạnh, rất lạnh...... Cô chợt cảm thấy có ánh mắt “bất hòa” đánh úp trước mặt!

Ngẩng mạnh đầu, luồng khí lạnh kia quả nhiên đến từ người đối diện - Văn Sơ.

“Gì chứ?” Lỗ Như Hoa miệng ngậm cơm, kinh ngạc hỏi.

“Tên kia mua cái gì mà cô còn khuyến mãi thêm tặng phẩm? Lỗ Như Hoa,

tụi tôi mua hàng chỗ cô không phải ngày một ngày hai, vì sao không tặng

tụi tôi cái gì? Đây là kiểu buôn bán gì vậy?”

“......” Lỗ Như Hoa

nuốt miếng cơm nghẹn, “ Giầy thể thao ai giúp anh chà rửa? Điểm tâm hôm

qua ai giúp anh lấy? Đồ quân sự dính đất ai giúp anh giặt? Văn Sơ, anh

lại còn so đo!”

...... Cũng đúng. Văn Sơ ra vẻ không cho là đúng,

thu lại tầm mắt, tự hỏi có phải bản thân đang thật sự so đo không. Có

điều...... hắn làm sao vậy? Chỉ vì một bao tăm mà tính toán với loại «