XtGem Forum catalog
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323121

Bình chọn: 7.00/10/312 lượt.

a, kéo tay người đứng ngoài

vào, sau đó đóng cửa. Động tác liền mạch lưu loát, làm cho Lỗ Như Hoa

hơi choáng: “Nè......Bộ ký túc xá cháy hả ?”

Văn Sơ không nói, từ trên cao nhìn xuống đánh giá.

Vài ngày không gặp, hình như cô gầy hơn.

Chiếc khăn quàng đen vẫn được quấn lung tung trên cổ cô, tôn thêm gương mặt nhỏ nhắn. Tóc bị gió thổi tung, bồng bềnh, hơi hỗn độn, ba lô vẫn ở trên lưng, trên tay còn ôm mấy tấm tranh khắc cứng. Đã không còn sớm,

có lẽ bên ngoài khá lạnh, hoặc vì cô gấp rút chạy tới mà hai má đỏ hồng, trên môi vẫn là nụ cười « chuyên nghiệp » mọi khi.

“Chuyện gì? Sao mà gấp vậy! Ký túc xá sắp đóng cửa, suýt nữa là không vào được!” Lỗ Như Hoa bước đến giường Lỗ Tự Ngọc, đưa tập tranh trên tay cho cậu : “Của

em đó. Cá voi nói cần.”

Lỗ Tự Ngọc cầm tập tranh, yên lặng nhìn về phía Cá voi, Cá voi nhún vai.

“Về sau chị đừng mua nữa, mấy thứ này trên mạng có đầy.” Lỗ Tự Ngọc ngẩng đầu, thản nhiên nói.

Lỗ Như Hoa phớt lờ, “Không giống đâu, cá voi nói giáo viên giới thiệu tên sách tranh để tham khảo, chắc phải dùng đến.”

“À...... là giáo viên yêu cầu”, Cá voi lại gần, tò mò lấy một quyển

trên tay Lỗ Tự Ngọc lật xem, vừa xem vừa cảm thán, “Có điều anh không

nghĩ rằng em đi mua thật, nguyên bộ tranh này ...... Chắc đủ cho em sinh hoạt trong một tháng?”

“Cái này tính làm gì?” Văn Sơ đứng sau Lỗ

Như Hoa, nghiêm mặt bồi thêm, “Tranh của Tự Ngọc tương lai là phải đo li mà bán, đúng không, Lỗ Như Hoa? Chỉ là không biết, số tiền kia có làm

cho cô choáng không.”

Lỗ Như Hoa ngạc nhiên quay đầu lại, “Văn Sơ, hận mà chỉ dám để trong lòng là khuyết điểm chết người của đàn ông!”

Văn Sơ nắm chặt tay. Hắn thừa nhận lời Lỗ Như Hoa không sai. Nhưng

...... không biết vì sao hắn lại tức giận! Nhìn Lỗ Tự Ngọc vẻ mặt thờ ơ

hắn càng tức giận hơn!

“Gọi tôi đến có chuyện gì?” Lỗ Như Hoa trở lại chủ đề, “Nói mau đi, chút nữa khóa cửa tôi không ra được.”

“Đơn giản!” mặt Văn Sơ lạnh lẽo “Giúp tôi làm cây thông Noel.”

“Gì, không phải có rồi kìa?” Lỗ Như Hoa nhìn mấy cây thông trong góc ký túc xá, ngạc nhiên.

“Không thích, nhỏ quá.” Văn Sơ mặt không chút thay đổi trả lời.

“Vậy......Đống cây kia làm sao bây giờ......”

“Tùy ý xử lý.”

“Ơ......” Lỗ Như Hoa ngỡ ngàng, nhìn Văn Sơ không giống như đang nói

đùa, thậm chí hoàn toàn nghiêm túc, mà không khí phòng 205...... hình

như hơi kỳ lạ.

Nơi này không nên ở lâu, Lỗ Như Hoa ngượng ngùng lùi lại, “Ngày mai tôi tới mang mấy thứ này đi, mọi người nghỉ ngơi đi,

tôi......”

“Cô mang đi luôn!” Văn Sơ ngắt lời Lỗ Như Hoa, “Mấy thứ đó nhìn chướng mắt quá, đêm nay mang đi hết!”

“A?” Lỗ Như Hoa kinh ngạc, đống cây thông kia thoạt nhìn cũng không

phải ít, “Ngày mai mang đi? Xe đạp của tôi bị xẹp, hết hơi rồi, tôi

không đạp được.”

“Không đạp về được thì đẩy về!” Văn Sơ kéo ba lô

của Lỗ Như Hoa xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi về phía

đống quà, chọn lựa một lúc, rồi nhét vào ba lô, “Đám quà này cô cũng

cũng giúp tôi xử lý, tôi không thích phòng ốc chật chội.”

Những người khác ngây ngẩn cả người.

“Văn Sơ, cô ấy không mang nổi đâu, thôi đi.” Cá voi dựa vào thành giường, hắng giọng khuyên can.

“Không mang nổi thì tìm người hỗ trợ .” Văn Sơ “tao nhã” mỉm cười,

“Đúng không, bạn Như Hoa? Huống hồ đám quà này rất dễ bán, đừng quên ở

trường S ngoài cô ra còn có những người khác cũng muốn thu mua, nếu đêm

nay không lấy đi, tôi không thể cam đoan ngày mai cô còn nhìn thấy chúng nữa.”

Lỗ Như Hoa do dự. Vừa vào phòng đã bắt đầu cảm thấy không khí quái

dị, quả nhiên là thật. Văn Sơ uống nhầm thuốc sao? Nghĩ một hồi, cô hạ

giọng thương lượng, “Chờ một đêm được không ? Ngày mai tôi nhất định lại đây lấy, đêm nay quả thật...... Đã trễ thế này, ký túc xá nữ mọi người

cũng ngủ rồi, đem nhiều đồ như vậy vào phòng, không may bạn tôi thức

giấc, huống chi mấy món quà này......”

“Cô có định kiếm tiền

không?” Văn Sơ mỉm cười, “Quảng cáo của cô viết « gọi là có mặt », trọng lời hứa trọng danh dự, chuyện nhỏ như vậy cũng không làm nổi? Chuyện

này đối với cô quá sức có lợi, cô thu quà lại bán đi, kiếm tiền mà mua

nhiều sách cho người « đo li tính tiền » tương lai - em trai thân ái của cô.

Lỗ Như Hoa trầm mặc. Cô cuối cùng cũng hiểu : Văn Sơ nhằm vào

Lỗ Tự Ngọc. Thẳng thắn mà nói, hiện tại cô rất muốn, cực kỳ muốn, vô

cùng muốn tát một cái vào mặt hắn. Nhưng nếu là mâu thuẫn giữa Văn Sơ và Lỗ Tự Ngọc thì phải để chính hai người giải quyết. Hay thật, xem ra hôm nay quả là cái ngày làm trâu ngựa. Đầu tiên vì mua tập tranh cho Lỗ Tự

Ngọc mà chạy khắp trường S, về trường học lại phải chuyển gấp mấy đơn

hàng. Lúc Văn Sơ gọi điện thoại, cô đang chuẩn bị đi ngủ sớm một chút,

hôm nay phá lệ vì thật sự hơi mệt. Điện thoại vừa cắt, vội vàng thay

quần áo chạy tới ký túc xá, đã vậy còn lủng lốp xe.

Nghĩ ngợi một

hồi, cô vẫn cầm chiếc ba lô căng phồng từ tay Văn Sơ, giơ lên và mỉm

cười “Anh nói đúng, mấy món quà này với anh không phải của hiếm, còn với loại nghèo khổ như tôi lại là thứ quá cần. Được rồi, tôi sẽ mang toàn

bộ đi, đêm