
ắn cũng sẽ nhớ tới nàng đúng
không?
Tâm tình chua xót từ trong lòng dội thẳng đến tim, tới
chóp mũi, tới hốc mắt, hóa thành giọt nước trong suốt. Nàng không còn đủ sức nhìn tiếp nữa. Bàn tay phất lên, ở trên không trung một lượt sương
mù.
Trời hửng sáng, Tiểu Chu mở cửa, bị hù sợ. Không nghĩ tới sớm như vậy người đến gõ cửa phòng hắn lại là Tiểu Từ.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là hỏi: “Kế Diêu làm sao vậy?”
Tiểu Từ cười cười: “Hắn ngủ. Ta vào trong thành một chuyến, ngươi một lát
nữa đem thuộc này vào cho hắn.” Nàng đưa ra một gói thuốc bột, sau đó
xoay người rời đi.
- “Ngươi có chuyện gì, ta giúp ngươi làm.”
- “Không được, là việc của nữ nhân.” Tiểu Từ cúi đầu, bước tiếp.
Tiểu Chu ngượng ngùng đứng lại, nhìn theo bóng lưng gầy yếu của nàng.
Tiểu Chu rửa mặt chải đầu xong, chạy đến phòng Kế Diêu. Kỳ quái là, hắn cư
nhiên vẫn còn chưa tỉnh. Tiểu Chu đồng tình đi đến bên giường, thầm
nghĩ, đêm qua nhất định là hao tổn sức lực giải thích, xin khoan dung,
ai. Đáng thương Kế thiếu hiệp.
Mặt trời lên cao, Kế Diêu vẫn không tỉnh, Tiểu Chu thế này mới cảm thấy kỳ quái, vội vàng đem thuốc bột cho hắn uống.
Kế Diêu tỉnh lại thấy hắn, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sao lại vào đây?”
- “Là Tiểu Từ đưa dược bảo ta cho ngươi uống.”
- “Nàng đâu?”
- “Vào trong thành.”
Kế Diêu có chút lo lắng, rất nhanh bật dậy khỏi giường, vừa nâng mắt liền thấy trên bàn có một phong thơ.
Hắn nhất thời hoảng hốt, dự cảm bất hảo giống như khi cùng người ta giao
thủ vô tình cảm thấy sát khí. Hắn vội vàng lấy thư, nhanh chóng mở ra.
Tiểu Chu mắt thấy Kế Diêu sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo, trang giấy mỏng ở trên tay hắn run rẩy, vội vàng hỏi: “Kế Diêu, chuyện gì?”
Kế Diêu biểu tình thống khổ mà lo lắng, đôi môi mím chặt. Hắn cắn chặt
khớp răng, nói không nên lời. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng:
“Nàng nói, nửa năm sau sẽ gặp ta ở Định Châu. Nếu sau nửa năm nàng không trở về, kêu ta không cần chờ nàng.”
- “Dấm chua của nàng cũng quá lớn đi.” Tiểu Chu thốt lên.
Kế Diêu lắc đầu: “Nàng có tâm sự. Vì sao không nói cho ta biết. Ta muốn đi tìm nàng.”
Kế Diêu lòng nóng
như lửa đốt, vội vã thu thập hành lý đi dẫn ngựa. Tiểu Chu đi theo phía
sau hắn, vội la lên: “Ta thay ngươi đuổi theo nàng, ngươi hảo hảo ở lại
để Tiết cô nương giải hết độc trong người, bằng không sớm muộn gì cũng
có chuyện.”
Kế Diêu lắc đầu. Tiểu Từ không có võ công, nàng trời
sanh tính đơn giản, lại có dung mạo khuynh thành. Vừa nghĩ đến nàng một
mình độc lai độc vãng, hắn chỉ cảm thấy một trận rét run, dường như có
vô vàn hiểm nguy vây quanh nàng. Hắn không thể im lặng, không thể thong
dong, càng không thể kéo dài thời gian chở giải độc xong mới đi tìm
nàng.
Hắn nhảy lên ngựa, đột nhiên trước mắt tối đen, thẳng tắp từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Tiểu Chu cực kỳ hoảng sợ, chạy lên nâng hắn dậy, hướng về trước viện điên cuồng gào thét: “Tiết cô nương mau tới! Thư Thư!”
Tang Quả cùng Thư Thư bị Tiểu Chu làm cho kinh động, một trước một sau từ trong phòng đi ra.
Tang Quả vài bước đã chạy tới, thấy Kế Diêu nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm
nghiền, dưới vành mắt mơ hồ có hắc tuyến. Nhất thời trong lòng quýnh
lên, ngón tay áp lên mạch đập hắn.
Sau một lát, ngón tay thu về, đối Tiểu Chu nói: “Ôm hắn trở về phòng.”
Thư Thư cùng Tiểu Chu trăm miệng một lời hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Tang Quả nói: “Trên người hắn dư độc chưa sạch, vừa rồi cấp hỏa công tâm, độc khí dội ngược. Phải lập tức châm tiêu độc.”
Vào phòng, Tiểu Chu cời bỏ y phục của hắn, Tang Quả xuất ra ngân châm bắt
đầu thi trị. Lại phân phó Tiểu Chu: “Mau mài mực, một hồi ta sẽ kê một
đơn thuốc.”
Tiểu Chu ứng thanh hảo, bắt đầu mài mực.
Thư Thư liếc mắt thấy Tiểu Chu cởi bọc đồ trên người Kế Diêu xuống đặt trên bàn, vội hỏi: “Các ngươi phải đi? Tiểu Từ đâu?”
Tiểu Chu dậm chân nói: “Là bởi vì Tiểu Từ không lời từ biệt, Kế Diêu mới cấp hỏa công tâm muốn đuổi theo nàng.”
- “Tiểu Từ đi rồi?” Thư Thư nhịn không được đề cao giọng, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch.
Trong lòng hoảng loạn, hắn mạnh mẽ tự trấn định bản thân, hai bước đến trước
bàn, nhấc bút lông quệt vào nghiên mực Tiểu Chu đang mài.
Tiểu Chu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi viết phương thuốc?”
Thư Thư không nói lời nào, tay nâng lên, sau một vài nét bút, Tiểu Chu phát hiện Thư Thư không phải đang viết chữ, hắn họa cư nhiên là hình dáng
một nữ tử. Thêm vài nét bút, khuôn mặt người đó sinh động hiện lên trên
giấy, chính là Tiểu Từ.
Tiểu Chu kinh dị nhìn Thư Thư, trố mắt không thôi.
Thư Thư ném bút lông, cầm lấy bức họa Tiểu Từ, đối Tiểu Chu nói: “Kế Diêu
tỉnh, ngươi nói cho hắn, ta đi tìm Vân đại nhân, hỏi thăm thủ vệ cửa
thành, hẳn sẽ biết Tiểu Từ đại khái đi về hướng nào. Ta khoái mã đuổi
theo. Ngươi trông chừng hắn, nhất định phải để hắn giải hết độc, nếu
không, hậu quả không thể lường được.”
- “Hảo, hảo, chủ ý này
hảo.” Tiểu Chu vội vàng đáp ứng. U Châu có bốn cửa thành, trừ bỏ phương
hướng Yến quốc, thật đúng là không biết Tiểu Từ sẽ đi theo hướng nào.
- “Tang Quả, Kế Diêu giao cho ngươi. Trở về sẽ cảm tạ.” Thư Thư