XtGem Forum catalog
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325153

Bình chọn: 9.5.00/10/515 lượt.

quá kinh ngạc, chính là thương cảm.

Hắn thở dài, thấp giọng nói: “Nàng muốn biết cái gì, ta nói cho nàng.”

Tiểu Từ nhướn đuôi lông mày, nói: “Thật sự? Ngươi cái gì cũng sẽ nói?”

Thư Thư cười khổ: “Đúng. Những điều ta biết, so với nhất phiến môn không

kém.” Hắn trăm phương ngàn kế tìm hiểu hết thảy về Vân Cảnh và Tiêu

Dung, tự nhiên cũng bao gồm nàng.

Nàng khẽ cười cười: “Thật tốt, ta còn có thể tiết kiệm không ít bạc đâu.”

Thư Thư cười không nổi.

- “Mẫu thân ta, người ở nơi nào?”

Trên đường náo nhiệt phồn hoa, Thư Thư nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy bốn

phía tĩnh lặng không một tiếng động. Lòng bàn tay đều là mồ hôi, dây

cương trong nay dính dớp trơn nhẵn, cơ hồ nắm không được. Hắn biết nàng

tất sẽ hỏi. Thực sự lại hỏi tới, hắn chỉ cảm thấy như nhận được bản án

tử hình, xiết bao tàn nhẫn.

Tiểu Từ chăm chú nhìn hắn, đợi không được câu trả lời của hắn, lẩm bẩm: “Người đã qua đời, có đúng không?”

Thư Thư mở miệng thanh âm tựa hồ không phải của chính mình, suy yếu mà mềm mại: “Làm sao nàng biết?”

- “Ta đoán. Kế Diêu vội vã muốn cùng ta thành thân như vậy, gấp đến mức cư nhiên đi cầu Tang Quả. Hắn luôn cao ngạo không thích cầu xin sự giúp đỡ của người khác, cũng không thích cùng nữ tử dây dưa. Cho nên, ta rất kỳ quái, chợt nhớ đến phong tục của Định Châu, gấp gáp như vậy đại khái chỉ có nguyên nhân này. Ta đoán, mẫu thân hàng năm đều đến dược vương

cốc không phải đi bồi Tiết Chi Hải, người là muốn đi thử xem dược vương

có hay không chế tạo ra giải dược. Phần mộ ở dược vương cốc hoặc là chôn quần áo và di vật, hoặc là của một đứa nhỏ khác. Chính là cha mẹ không

muốn để cho người ta biết nữ nhi của bọn họ còn sống, che đậy tai mắt

của người ngoài thôi. Mắt thấy mười năm chi kì sắp tới, mẫu thân khẳng

định rất tuyệt vọng, người không thể chịu được cảnh người đầu bạc tiễn

kẻ đầu xanh, người không thể trơ mắt nhìn ta chết mà không thể cứu, cũng giống như năm đó trơ mắt nhìn phụ thân chết mà không có cách nào, người không thể chịu đựng một lần thống khổ như vậy, cho nên, người đi trước

một bước chờ ta, chờ chúng ta một nhà đoàn tụ. Ngươi nói có đúng không?”

Ánh mắt nàng buồn bã nhìn thẳng vào hắn, giống như chứng thực. Thư Thư á khẩu không trả lời được, hoảng hốt nhìn nàng.

- “Ta cũng không phải quá ngu ngốc. Rốt cuộc đoán đúng được một lần.” Nàng cười khổ, cố nén nước mắt.

Thư Thư không lời nào để nói. Hắn có khi cảm thấy nàng đơn thuần đáng yêu,

có khi lại cảm thấy nàng thông minh làm cho người ta ngoài ý muốn.

- “Được rồi, ngươi không nói chính là thừa nhận. Ta đến kinh thành lần

này, chỉ ôm một chút ảo tưởng, hy vọng tìm được mẫu thân, có lẽ còn có

hy vọng, nếu ngay cả mẫu thân cũng đã không còn, như vậy, liền chặt đứt

hoàn toàn ảo tưởng. Trong tay ta có rất nhiều bạc, ta xài như thế nào

mới tốt đây?” Nàng lầm bầm lầu bầu, ánh mắt từ trên mặt hắn dời đi.

Thư Thư cơ hồ muốn điên. Nàng càng làm ra vẻ bình tĩnh, hắn lại càng đau lòng.

Mắt thấy ánh sáng lấp lánh trôi qua mắt nàng, hắn gấp gáp muốn giữ lại:

“Theo ta đến Họa Mi sơn trang được không? Ta sẽ tìm danh y khắp thiên hạ chưa trị cho nàng. Ta không tin khắp thiên hạ chỉ có một mình Tiết thần y là y thuật cao minh, nàng tin tưởng ta.”

Tiểu Từ liếc mắt nhìn hắn, cong cong khóe miệng: “Ta mới không đi Họa Mi sơn trang. Ngươi là

gì của ta. Về sau, ta không biết ngươi, ngươi cũng không biết ta.” Nàng

tựa hồ giống như tiểu cô nương đang giận lẫy, bộ dáng hờn dỗi, hoảng hốt nhớ lại trước kia, Thư Thư khổ sở nhìn nàng, hận không thể giữ chặt lấy nàng, để nàng mãi mãi lưu lại nơi đây, vĩnh viễn không thể rời đi.

- “Thư Thư, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Ngươi nếu không nói, sẽ không còn cơ hội nữa.” Bộ dáng hờn dỗi của nàng đột nhiên biến mất, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn.

Một câu nói

dừng bên môi, lại không thể xuất khẩu. Nếu ra khỏi miệng chỉ sợ làm bẩn

tình cảm thật tâm mà hắn dành cho nàng, từ nay về sau muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.

Hắn lắc đầu, ôn nhu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Ta muốn không phải đồ vật, nàng thừa biết, ta muốn cái gì?”

Tiểu Từ đột nhiên sắc mặt đỏ lên, quay người bước đi.

Thư Thư một phen giữ chặt dây cương của nàng.

- “Nàng nếu không ở lại Họa Mi sơn trang, ta liền lập tức dùng bồ câu đưa tin, nói cho Kế Diêu nàng ở nơi này.”

- “Ngươi!” Tiểu Từ tức giận quay đầu, dùng sức giằng lấy dây cương trong tay hắn, hung tợn trừng mắt.

- “Làm quân tử, không thống khoái bằng tiểu nhân. Hừ.” Thư Thư cố ý không nhìn nàng, âm lãnh nghiêm mặt, ôm cánh tay.

-”Thật giống cha ngươi một dạng lật lọng nói một đằng làm một nẻo, lần trước không phải nói muốn làm quân tử sao?”

Thư Thư giả bộ không nghe thấy.

Tiểu Từ không thể nhịn được nữa, trơ mắt nhìn Thư Thư đoạt lấy dây cương trong tay mình, nắm hai con ngựa kéo đi.

Nàng oán hận đi theo sau, không tình nguyện. Người như hắn có gì phải sợ,

thầm nghĩ chính mình bây giờ chỉ ngồi đợi, thời gian cũng không còn

nhiều, nàng nhất thời chưa nghĩ ra làm cách nào vượt qua, cũng không dám nghĩ. Thư Thư lại hết lần này đến lần khác lợi dụng