Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325145

Bình chọn: 7.5.00/10/514 lượt.

điểm yếu uy hiếp

nàng. Kế Diêu, chính là tử huyệt.

Họa Mi sơn trang hết thảy như

cũ. Dường như khoảng thời gian rời đi chỉ là một khoảng không. Nàng như

trước ở tại Bảo Quang các. Một phòng bảo vật lung linh, xem ra trước kia đoán Thư Thư mơ tưởng đến bảo tàng xác thực có chút không hợp lý. Nói

hắn phú giáp thiên hạ cũng không đủ.

Hắn có phần cẩn thận trong

lời nói, làm việc, bộ dáng sát ngôn quan sắc làm cho Tiểu Từ dở khóc dở

cười. Tiểu Ngọc Tiểu Yên như trước theo sát bên cạnh Tiểu Từ, đối nàng

thực cung kính, nghiễm nhiên coi nàng là một nửa chủ nhân.

Thư

Thư sau khi trở về, một ngày cũng không ở Họa Mi sơn trang, điều này làm cho Tiểu Từ thở phào nhẹ nhõm. Nàng không có ý ở lâu trong này, nàng

chỉ cần tìm một cơ hội, lúc Thư Thư không kịp chuẩn bị rời đi là tốt

rồi. Nàng để hắn theo mình đến Kinh thành, vốn là muốn cho hắn một cơ

hội hoàn thành giấc mộng. Hắn lại liều chết cũng không nói, ngược lại

lấy oán trả ơn, áp chế nàng đến ở Họa Mi sơn trang, xem ra bản chất tiểu nhân của hắn nhất thời không thể thay đổi.

Đếm khuya, người tĩnh.

Tiểu Từ bưng một ly rượu, ở dưới bóng cây lay động trên con đường mòn rảo

bước. Ánh trăng mê ly như túy. Giờ phút này ở Cẩm Tú sơn hẳn là có

sương. Nàng kìm lòng không đậu nhớ tới Kế Diêu. Hắn thường nằm ở trên

nóc nhà, mặc dù có cảnh sắc tươi đẹp, kiếm thuật tinh diệu, hắn thời

thời khắc khắc vẫn muốn ly khai. Nàng lúc nào cũng muốn giữ chân hắn,

không nghĩ tới, hiện tại người chạy trốn lại là chính mình.

Nàng

giơ ly rượu lên đối nguyệt, rời khỏi U Châu đã được nửa tháng. Vết

thương của hắn hẳn đã tốt hơn đi, đã qua ba tháng chi kỳ, hắn chung quy

với nàng vô duyên.

Nàng một ngụm một ngụm nuốt xuống, giống như ánh trăng chính là người đối ẩm.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, trúc diệp sàn sạt, mang đến từng đợt gió mát lạnh.

- “Nàng như thế nào một mình ở nơi này, Tiểu Ngọc đâu?”

- “Ngươi là lưu khách hay là giam cầm?” Tiểu Từ không có xoay người,

không phải giọng điệu chất vấn, chỉ là có chút bất mãn mà thôi.

- “Ta chỉ là lo lắng.”

Tiểu Từ hừ hừ một tiếng: “Địa bàn của ngươi còn lo lắng cái gì, ha ha, ta kỳ thật, không có chỗ để đi, nơi này của ngươi, quỳnh lâu điện ngọc, sơn

hào hải vị, còn có người thị hầu, ta thật sự không nghĩ rời đi.”

Thư Thư hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nàng đây là mê hoặc ta, thừa dịp ta không

phòng bị liền đào tẩu, xem ra, ta phải cho nàng xem một chút, thủ đoạn

lưu khách của ta còn rất nhiều.” Thư Thư nửa thật nửa giả mà nói.

Tiểu Từ xoay người thản nhiên cười: “Nguyên lai đã bị ngươi nhìn ra. Ngươi quả nhiên gian trá giảo hoạt.”

Thư Thư dứt khoát giở trò vô lại: “Cũng đúng. Ta đã lâu không nghe nàng mắng ti bỉ. Ta còn có chút hoài niệm.”

Tiểu Từ phì cười. Có lẽ đối với hắn không yêu, có lẽ là bởi vì tuyệt vọng.

Nàng ngược lại ở trước mặt Thư Thư hoàn toàn buông ra, không hề e ngại,

ngay cả mùi cái chết cũng có thể ngửi thấy, như vậy, còn có cái gì đáng

sợ? Nàng có thể thản nhiên cùng hắn nói cười, buông bỏ khúc mắc. Chỉ có

Kế Diêu, nàng ngay cả dũng khí nói ra cũng đều không có, chỉ biết né

tránh.

Đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.

- “Thư Thư, mấy hôm nay ngươi bận việc gì, như thế nào không thấy bóng dáng?”

- “Ta đi tìm ngoại tổ phụ.”

- “Đúng rồi, hắn ở kinh thành như thế nào?” Tiểu Từ lúc này mới nhớ tới Vân Trường An cũng đang ở kinh thành.

- “Hoàn hảo, ở một ngôi nhà nhỏ ngoại thành.”

- “Hắn vì sao không ở đây, có thể thường thấy ngươi.”

- “Bởi vì, ông ấy thường đi Vân thị hoàng lăng, ở nơi đó tương đối gần.”

Tiểu Từ “nga” một tiếng, tiếp tục uống rượu.

- “Ngươi nhỏ mọn như vậy, không mời ta một chén?”

- “Ta làm sao mà biết ngươi sẽ đến. Ngươi lúc nào cũng không phân rõ phải trái.”

- “Đúng, ta cuối cùng vẫn không phân rõ phải trái.” Thư Thư xa xôi lặp

lại một lần, nhớ tới ngày đó lần đầu gặp, xác thực, chính mình không

phân rõ phải trái. Nếu biết về sau có một ngày như vậy, hắn nhất định

làm người phân rõ phải trái, thực khiêm tốn. Đáng tiếc, không còn có cơ

hội.

Đêm hè, ánh trăng làm cho người ta thả lỏng, gió mát làm cho người ta thư sướng. Chỉ là hai người đều có tâm sự nặng nề, không thể

tiêu tan, không khí cứ như vậy trầm mặc yên tĩnh làm cho người ta cảm

thấy hít thở không thông.

- “Thư Thư, lát nữa ngươi đến Bảo Quang các, ta có vật này muốn giao cho ngươi.”

Tiểu Từ nói xong, xoay người rời đi.

Thư Thư đứng ở rừng trúc nhìn theo bóng lưng nàng chìm vào đêm tối, hương rượu nhàn nhạt tựa hồ vẫn chưa tiêu tan.

Hắn ở trong rừng trúc chậm rãi bước. Nàng muốn đưa hắn cái gì?

Hắn đi đến Bảo Quang các, nhẹ nhàng gõ cửa.

Tiểu Từ ra mở cửa, mời hắn vào phòng.

- “Thư Thư, ta còn nhớ rõ ngày đó, ta nói có một thứ quên ở Ẩn Lư, muốn lấy về. Ngươi ban đầu không đồng ý. Sau nghe ta nói là con dấu, liền

đáp ứng theo giúp ta. Ta càng nghĩ, ta thân vô dật dư thừa, có lẽ thứ

ngươi muốn chính là con dấu này đi. Ở đây có hai cái, đều đưa cho

ngươi.”

Nàng khẳng khái chỉ ngón tay lên bàn, tựa hồ đó là hai tảng đá, cùng nàng không quan hệ.

Thư Thư nhìn hai con dấu trên bả


pacman, rainbows, and roller s