Teya Salat
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325071

Bình chọn: 8.5.00/10/507 lượt.

ồi môn. Tiểu thư vào môn một năm, sinh ra Vân

Thư thiếu gia, một lòng quan tâm chăm sóc thiếu gia. Sau lại, cô gia

liên tục thú thiếp. Lão gia lén tìm ta, hạ dược vào thức ăn của cô gia,

nói là vì địa vị của tiểu thư, không thể để các thiếp thất khác có thai. Ta cảm kích ân tình của tiểu thư, tự nhiên giúp đỡ. Cho nên, cô gia

cũng chỉ có Vân Thư thiếu gia là con trai. Về sau, ta mới biết được, lão gia đều không phải vì địa vị của tiểu thư, mà là vì tài sản của Thư

gia. Hắn đem tiểu thư gả cho cô gia, cũng là vì gia thế nhà hắn. Lại nói sau này ta có Dực nhi, mới biết nỗi đau của người làm mẹ, từ đó một

lòng hướng Phật, chuộc tội. Ta biết lão gia chưa bao giờ buông tha ý

niệm phục quốc trong đầu. Hắn vì việc này, đem hạnh phục cả đời của tiểu thư tính kế. Ta luôn không cùng hắn nhận thức, chính là không muốn Dực

nhi bị cuốn vào việc này. Lão gia đến kinh thành, đều không phải giống

như ý định đến hoàng lăng tạ tội, nhất định có tính toán khác. Con dấu

Vân thị, hắn mơ tưởng mấy chục năm, chính là vì, con dấu ấy có thể mở cơ quan trong hoàng lăng. Ngươi trăm ngàn không được cùng Thư Thư thành

thân. Hắn nhất định vì con dấu mà lừa gạt tình cảm của ngươi. Ta không

muốn bọn họ có được con dấu, ta sợ Dực nhi bị liên lụy, nó làm được đến

chức thứ sử, thật sự không dễ dàng. Ta chỉ cầu mong mẫu tử bình an,

không nghĩ dây dưa vào, đây chính là tử tội tru di cửu tộc. Cô nương

ngươi trăm ngàn đừng để bị cuốn vào, thừa dịp vẫn chưa cùng Vân Thư

thành thân, ngươi hãy nhanh rời đi.” Nàng một hơi nói xong, khẩn thiết

nhìn Tiểu Từ.

Tiểu Từ giật mình ngạc nhiên, thì ra là thế.

- “Con dấu kia rốt cuộc có ích lợi gì?” Chẳng lẽ ngoại trừ lấy bảo tàng còn có tác dụng nào khác?

- “Thứ nhất, trong lăng tẩm công chúa có vô vàn trân bảo, còn có tuyệt

tích hổ xĩ thuẫn. Thứ hai, có con dấu Vân thị, hắn có thể hiệu lệnh con

cháu hoàng tộc Vân thị phân tán cùng nhau khởi sự, nếu ta đoán không

sai, Vân Thư nhất định dựa vào con dấu nói chính mình chính là hậu duệ

của Định vương, khởi binh càng danh chính ngôn thuận. Ngươi chỉ là quân

cờ của hắn mà thôi. Trăm ngàn không được cùng hắn thành thân.”

Tiểu Từ thở dài nói: “Thì ra là thế. Nhưng là, con dấu kia ta đã đưa cho Thư Thư rồi.”

- “Ngươi nói cái gì, ta chung quy đến chậm một bước.” Vân phu nhân suy sụp.

Tiểu Từ đối với việc này cũng không để ý, thấp giọng nói: “Bá mẫu, ta có thể hỏi thăm một người không?”

- “Người nào?”

- “Kế Diêu và Tiểu Chu, còn đang ở U Châu sao?”

- “Bọn họ sớm đã đi rồi, cùng Tang Quả đi. Ta cũng không gặp, chỉ nghe

Dực nhi nói. Ta vừa nghe ngươi muốn thành thân với Thư Thư, lập tức xuất phát. Không ngờ vẫn chậm một bước, ngươi mau đem con dấu lấy về.” Thần

sắc Vân phu nhân vô cùng tiều tụy, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Tâm Tiểu Từ chìm vào khoảng không, đột nhiên mất hết can đảm. Hắn đi rồi,

không đến Kinh thành, đối với tin tức nàng thành thân với Thư Thư cư

nhiên lạnh nhạt đến vậy, là thương tâm, hay là không xứng đáng?

Buổi tối, Thư Thư trở về, nhìn thấy Vân phu nhân chợt cả kinh. Lập tức đuổi tới phòng Tiểu Từ.

Trong nháy mắt nhìn thấy nàng, hắn quên cả hô hấp. Nàng đứng trước cửa, im

lặng xuất thần, tựa như một tinh linh trong lúc vô ý rơi xuống phàm

trần, đơn bạc làm cho người ta tan nát cõi lòng, ôn nhu làm cho người ta thương tiếc. Hắn sợ một chút động tĩnh sẽ làm kinh động nàng, liền như

vậy dừng chân ngóng nhìn.

Hắn không biết Vân phu nhân nói với

nàng cái gì. Hắn chỉ biết đã qua một tháng ba ngày, Kế Diêu lại có thể

không tới. Hắn hẳn nên cao hứng Kế Diêu đã buông tay, nhưng là mắt thấy

nàng buồn bã thương tâm, mắt thấy nàng cô đơn tiều tụy. Hắn không thể

cao hứng, hắn thậm chí có khi còn nghĩ muốn làm thánh nhân, chỉ cần nàng muốn, hắn liền bất chấp đem nàng đến bên người Kế Diêu. Là vì biết thời gian của nàng không còn nhiều lắm, cho nên muốn thành toàn? Hay là

chính bản thân hắn muốn tác thành cho nàng?

Hắn thản nhiên thở

dài. Tình là chi? Lại có thể làm cho ý niệm trong đầu người ta trăm

chuyển ngàn hồi, một ý niệm, có thể thành ma, cũng có thể thành thánh.

Tiểu Từ chậm rãi giương mắt, đôi mắt sáng ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, hắn

giật mình, trong lòng biết đôi mắt ấy đong đầy nước mắt mới có thể trong trẻo như vậy.

- “Vân phu nhân nói, con dấu kia có thể mở cơ quan của hoàng lăng. Ngươi thật sự muốn gây chiến, khơi mào nội loạn?”

Thư Thư nhếch môi, nói: “Giang sơn kia vốn là của nhà họ Vân.”

- “Ngươi cũng chính mắt thấy trong cuộc chiến U Châu chết rất nhiều

người. Ngươi không phải cũng muốn yên ổn vô loạn sao? Ngươi lợi dụng Mộ

Dụng Trực, trừ bỏ Mộ Dung Hoàn, không phải đều muốn thiên hạ thái bình

sao?”

Thư Thư trầm ngâm một lát, không trực tiếp trả lời chất vấn của nàng, khảng khái nói: “Ta nhất định sẽ làm cho thiên hạ thái bình,

lâu thật lâu, càng mạnh càng thịnh. Làm cho Yến quốc vĩnh viễn không thể trở mình, tứ hải xương bình.”

- “Ta nếu biết ngươi và Vân lão bá có dã tâm như vậy, thực không nên.” Nàng không nói hết, chỉ âm thầm thở dài.

- “Nàng hối hận?”

- “Ta không hối hận tặng cho