
ngươi, chính là không muốn có quá nhiều người chết.”
- “Ta cũng không muốn. Nàng yên tâm. Sẽ không.” Hắn tự tin mà khí phách.
- “Ta đã chờ một tháng, cũng nên rời đi. Hoàng lăng nơi đó, có phần mộ
của cha ta. Ta nghĩ đến gần đó mua một căn nhà nhỏ. Nếu ngày nào đó ta
chết, ngươi đem ta táng ở bên người phụ thân, là tốt rồi.” Nàng bình
tĩnh nói xong, giống như dặn dò chuyện hậu sự.
Thư Thư không biết trả lời như thế nào, chính là trong lòng một mảnh đau đớn, dần dần lan
tràn, lan đến tứ chi. Hắn vốn làm người nhạy bén, mà đối mặt nàng, liền
giống như nàng đối mặt với Kế Diêu, luôn cân nhắc lựa chọn từ ngữ, lại
tìm không ra từ ngữ có thể biểu đạt tâm tình.
- “Được.” Hắn thuận theo nàng, chỉ một mình nàng.
Thư Thư ở gần hoàng lăng giúp Tiểu Từ mua một căn nhà, lại để cho Tiểu Ngọc Tiểu Yên ở cùng nàng. Tiểu Từ cũng không cự tuyệt, chỉ đối Thư Thư nói: “Con dấu cho ngươi, về sau, ngươi không cần đến đây.”
Cổ họng
Thư Thư nghẹn đắng, chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, tức giận nói: “Nàng
vẫn nghĩ, ta vì con dấu mới dây dưa với nàng, đúng không?”
Tiểu
Từ lạnh nhạt nói: “Thư Thư, ta căn bản không để tâm. Cho dù ngươi tốt
với ta, chỉ vì muốn con dấu, ta tuyệt không thương tâm, thật sự.”
Hai tay Thư Thư siết chặt thành nắm đấm, thân mình âm thầm phát run. Nàng
tuyệt không thương tâm chính là biểu đạt nàng một chút cũng không để hắn ở trong lòng. Hắn biết rõ như vậy, nhưng chính miệng nàng nói ra, giống như một kích trí mệnh, đau tới tận xương tủy.
Hắn một bước tiến
lên, vội vã nắm chặt hai vai nàng, hung hăng nói: “Hắn không tới, tình
yêu của hắn có bao nhiều chân thật, còn ta, vì sao nàng không nhìn ta?”
Tiểu Từ lắc đầu: “Ngươi biết rõ trong lòng ta không có ngươi, ngươi cũng
biết rõ thời gian của ta không còn nhiều, tội gì phải làm như thế? Ta
không cho ngươi tới, tự nhiên là muốn ngươi buông chấp niệm.”
- “Ta không buông, thầm nghĩ có được, quản chi một ngày một khắc, cũng sẽ không hối hận.”
- “Có một số việc có thể cưỡng cầu, có một số việc lại không thể. Ngươi nếu cưỡng ép, ta đành phải lấy thân thị hổ, cắt thịt nuôi ưng. Bất quá
chỉ một cái xác không hồn, ngươi cưỡng cầu có ích lợi gì?” Nàng lạnh
nhạt buông mi mắt, ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có.
Thư Thư đột nhiên chấn động, suy sụp buông cánh tay. Cưỡng bức thân thể
nàng? Không, hắn chỉ muốn lòng nàng. Giờ phút này nàng gần trong gang
tấc, tâm lại phiêu du ở chân trời. Binh pháp dạy, trước khi công thành,
đánh vào tâm lý. Mà hắn bây giờ, hoàn toàn chiến bại.
- “Thư
Thư, ngươi và ta quen biết là vì con dấu, liền dùng con dấu cắt đứt đi.
Cho dù người đối với ta có một phần tình cảm. Ta cũng không thể tiếp
nhận. Bên cạnh ngươi, phải là những nữ tử kề vai sát cánh, tâm tư nhanh
nhẹn bản lĩnh. Ta không thích hợp.”
Thư Thư yên lặng lắc đầu,
nàng sai lầm rồi, ta không thiếu những nữ tử như vậy. Nàng là đào nguyên giữa rừng chông biển đao. Ta có thể buông phòng bị cùng tính kế, có thể nghỉ ngơi dừng chân, làm cho ta quên đi ưu phiền, làm cho ta say mê.
Đáng tiếc chung quy lại vô duyên, vuột mất.
Tiểu Từ ở trong rừng
tìm mấy ngày, rốt cuộc tìm được nơi hợp táng Vân Cảnh và Tiêu Dung. Nàng quỳ gối trước mộ, lệ rơi lã chã. Chưa từng gặp qua phụ thân, vẫn gọi
mẫu thân là sư phụ, tình thương của hai người đối với nàng vô bờ bến,
vận mệnh sao mà quá khắc nghiệt. Câu đầu tiên mỗi khi Tiêu Dung an ủi
nàng là, nhân sinh không như ý, mười phần thì chỉ được tám chín phần.
Nàng từ sau khi gặp Kế Diêu luôn mừng thầm. Hắn chính là hai phần mười,
tuy ít, nhưng đối với nàng là quá đủ. Không nghĩ tới cuối cũng vẫn không hoàn toàn.
Thư Thư rốt cuộc buông tay, không hề đến cửa nhà nàng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã là đầu thu. Nàng dần dần bình tâm trở lại,
cứ nghĩ đến chuyện tình khó đối mặt nhất, cư nhiên không cần phải đối
mặt. Cũng tốt, đây xem như là kết cục tốt nhất. Nàng nguyện ý để tình
cảm của Kế Diêu phai nhạt, nhưng hắn thực sự làm như thế, nàng mới có
thể làm cho bản thân mạnh mẽ kiên cường trở lại, bất quá đáy lòng vẫn có chút mềm mại. Ngay cả ngươi bằng mọi cách áp chế giả bộ không quan tâm, nó vẫn không thay đổi, không kiên cố cũng không dễ gãy, thời khắc nhắc
nhở nó tồn tại.
Đầu thu gió vẫn còn mang theo một chút ấm áp, chẳng qua màu lá khắp đồi đã bị nhạt đi không ít.
Tiểu Từ nghe tiếng gõ cửa, nghĩ rằng người đưa đồ ăn tới. Mở rộng cửa trong nháy mắt, trời đất dịch chuyển.
Kế Diêu một thân phong trần, lẳng lặng đứng ở cửa, hai tròng mắt như lửa, trực tiếp đốt cháy cõi lòng nàng.
Ánh mặt trời chói chang làm nàng thấy không rõ khuôn mặt của hắn, thân thể
nàng mềm nhũn, bị hắn kéo vào ngực. Vòng tay quen thuộc, mùi vị tương tư đến khắc cốt ghi tâm. Nước mắt như mưa, như thác, như suối. Hắn không
nói được lời nào, gắt gao ôm chặt nàng, khí lực trên cánh tay lớn đến
dọa người, đem thân thể nàng ra sức khảm nhập vào trên người hắn.
Giờ phút này, hai người tựa hồ không cần ngôn ngữ. Ôm nhau không biết bao
lâu. thẳng đến khi nước mắt khô kiệt, không có một chút sức lực.
Trước ngực Kế Diêu ẩm ướt