
đến phần mộ của phụ thân ở gần đây tế bái một phen, trí nhớ lại mơ hồ, không thể tìm ra. Nàng buồn bã nhìn khắp bốn phía, không
giấu nổi thất vọng, chán nản nói: “Chúng ta đi thôi.”
Trở lại Họa Mi sơn trang, Tiểu Từ rốt cuộc quyết định rời đi, kiên định mà dứt khoát.
Thư Thư bỗng nhiên cảm giác vô lực, hắn thật sự không tìm ra một lý do để
lưu nàng ở lại. Do dự một lát, rốt cuộc nói: “Tiểu Từ, trên đường đến
Kinh thành, ta sai người truyền thư cho Vân đại nhân, để hắn chuyển lời
cho Kế Diêu, nói rằng ta sẽ chiếu cố nàng cả đời, cùng nàng thành thân.”
- “Thư Thư, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Tiểu Từ vừa sợ vừa giận, vừa xấu hổ, ngay lập tức đổi giọng.
Thư Thư vội nói: “Đừng nóng vội. Ta biết nàng rất khó mở miệng nói với Kế
Diêu tình hình thực tế. Vân đại nhân nhất định sẽ chuyển lời, hắn nếu
đối với nàng oán hận cùng thất vọng, tự nhiên sẽ không tìm đến, tình cảm dần dần phai nhạt, chính là hợp với tâm nguyện của nàng. Hắn nếu đối
với nàng tình cảm sâu đậm, tự nhiên sẽ không buông tay, nhất định lập
tức đuổi tới Kinh thành, lúc đó nàng hãy nói sự thật với hắn. Đằng này
nàng cứ như vậy không nói một lời liền biến mất, có thể tưởng tượng hắn
sẽ thống khổ như thế nào?”
Tiểu Từ trầm mặc không nói, lời của
Thư Thư đã nói ra những phân vân trong lòng nàng. Nàng chính là không
thể đối mặt với Kế Diêu, không thể nói ra nỗi khổ của bản thân. Sự tình
đột nhiên biến chuyển đáng sợ, nàng chung quy vẫn không đủ kiên cường,
thầm nghĩ muốn trốn tránh. Nàng làm sao không biết hắn sẽ thống khổ,
nhưng lại chọn cách bịt mắt bịt tai làm như không nghe không thấy, nàng
đã mệt mỏi lắm rồi, căn bản vô lực giả vờ cứng rắn đối mặt với hắn, hắn
bức thiết trở về Định Châu thành thân với nàng như vậy, nàng lại tàn
nhẫn bóp chết tất cả hạnh phúc.
Thư Thư nhìn nước mắt nàng rơi lã chã, ôn nhu nói: “Tiểu Từ, nàng an tâm chờ đợi, nếu hắn đến, nàng muốn
làm cho hắn quên cũng tốt, ghi hận cũng tốt, ta sẽ giúp nàng. Nếu hắn
không đến, nàng muốn rời đi cũng tốt, lưu lại cũng tốt, ta nhất định tôn trọng quyết định của nàng. Từ U Châu đến đây, cũng phải hơn nửa tháng.
Nàng cho hắn thời gian, cũng cho mình thời gian.”
Tiểu Từ không
có trả lời, yên lặng nghe Thư Thư nói. Đúng vậy, hắn nếu không đến,
chứng tỏ đã muốn buông tay nàng, phai nhạt, chỉ coi như một chút vui đùa tuổi trẻ. Nếu hắn đến, nàng có thể lựa chọn nói ra sự thật, cũng có thể lựa chọn làm cho hắn thương tâm, hết hy vọng. Khác nhau chính là đau
dài hay đau ngắn. Bất luận như thế nào, cũng xem như cho hắn một câu trả lời, còn hơn cứ như vậy ra đi không lời từ biệt. Thư Thư tuy rằng làm
việc không theo lẽ thường, nhưng luôn là cách thức đối diện trực tiếp
nhất.
Tiểu Từ buông ý định rời đi trong đầu, theo lời Thư Thư,
tính chờ thêm một tháng. Cho mình thời gian chuẩn bị tâm lý làm thế nào
đối mặt.
Nàng thường ngồi trước cửa sổ, mong hắn đến lại sợ hắn
đến. Rõ ràng không hy vọng hắn đến, hy vọng hắn tức giận rồi quên đi,
nhưng thực sự một tháng đã trôi qua, không thấy bóng dáng Kế Diêu, nàng
mới biết được cái gì là ruột gan đứt từng khúc.
Hắn thật sự tin
tưởng nàng sẽ gả cho Thư Thư, ngạo khí như hắn, lập tức buông? Rõ ràng
là kết quả mà mình mong đợi. Nàng lại đau đớn không chịu được.
Một tháng sau, ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba.
- “Cô nương, có người từ U Châu tới, muốn gặp cô nương.” Tiểu Ngọc vội vàng đi vào Bảo Quang các thông báo.
Tâm Tiểu Từ đột nhiên “đông” một tiếng, cuồng loạn nhảy dựng lên. Bước đi không ổn định, lảo đảo chạy ra.
Không phải hắn, thất vọng giống như khúc gỗ đánh vào lòng nàng, giống như hạt bụi tản mạn khắp không trung, tựa hồ hồn phách cũng bay theo.
Người tới cư nhiên là mẫu thân của Vân Dực.
- “Phu nhân.” Tiểu Từ thất vọng cùng cực, miễn cưỡng chống đỡ, đối Vân
phu nhân thi lễ. Không nghĩ tới, Vân phu nhân đột nhiên quỳ gối trước
mặt nàng.
Tiểu Từ kinh hãi, vội vàng đỡ.
Giọng nói của nàng vô cùng bức thiết: “Cô nương, ta đến cầu ngươi một việc.”
Tiểu Từ dùng sức nâng nàng dậy: “Phu nhân trước đứng lên, có chuyện gì từ từ ngồi xuống rồi nói.”
- “Các ngươi lui ra ngoài.” Vân phu nhân hướng về phía hai hạ nhân trong đại sảnh ra lệnh.
Vân phu nhân thấy trong phòng không có người, mới nói: “Ta nên xưng hô với ngươi một tiếng Vân cô nương đi.”
Tiểu Từ sửng sốt, ngược lại gật đầu.
- “Ta nghe nói ngươi cùng Thư Thư thành thân, cho nên, vội vàng đến đây cầu ngươi vạn lần không thể.”
Tiểu Từ vội nói: “Không phải, chúng ta vẫn chưa thành thân.”
Vân phu nhân thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Vậy là tốt rồi, hết thảy còn kịp. Kỳ thật, ta biết nên sớm nói rõ với ngươi, nhưng biết ngươi với Kế công tử sắp thành thân, cho nên lơi là cảnh giác, nghĩ rằng Vân Thư sẽ không động thủ. Không nghĩ tới, hắn rốt cuộc vẫn cưỡng ép ngươi đến Kinh
thành.”
Tiểu Từ cười khổ: “Hắn không cưỡng ép ta, là ta tự mình đến Kinh thành muốn hỏi thăm một việc.”
Vân phu nhân gấp giọng nói: “Chuyện đều là từ hai mươi năm trước. Khi đó ta bị bán vào thanh lâu, là tiểu thư cứu ta ra. Sau tiểu thư được gả vào
Thư gia, ta làm nha đầu h