
một mảng, cảm giác lạnh lẽo thấm vào đáy lòng. Hắn
nâng cằm nàng lên, thật sâu nhìn, ngón tay ở trên da thịt của nàng nhẹ
nhàng vuốt ve, sâu kín thở dài: “Nàng quả nhiên là một nha đầu vừa ngốc
vừa khờ.”
Lời này của hắn là có ý tứ gì? Nàng chột dạ đáp: “Đúng, cho nên chàng đừng lại quấn quýt lấy ta.”
Đôi mắt hắn mang theo sự dịu dàng, như trước tuấn lãng tươi cười, lại ẩn có phong sương, giọng điệu kiên định không cho phép kháng cự, ôn nhu mà bá đạo: “Ta đến đón nàng. Chúng ta về nhà.”
Cơ thể nàng cứng đờ, thấp giọng nói: “Không.”
Hắn vẫn như ngày xưa kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng náo loạn, con dâu Kế gia lưu
lạc ở bên ngoài, bảo ta như thế nào ăn nói với cha mẹ.”
Trong
lòng Tiểu Từ đau xót, giãy dụa thoát ra khỏi vòng tay hắn. Tuy rằng sớm
đã quyết định sẽ nói thẳng với hắn, nhưng đến giờ phút này, mọi lời nói
đều bị ngăn ở môi, khó có thể xuất khẩu.
- “Ta đều biết.” Kế Diêu vuốt ve môi nàng, thần sắc ưu thương, đau đến cốt tủy, vừa hận vừa không thể hận.
Tiểu Từ sửng sốt, sợ hãi nói: “Chàng biết cái gì?”
- “Tang Quả nói với ta. Cho nên khi nghe tin tức nàng cùng Thư Thư
thành thân, ta tuyệt không tin. Nàng cho dù muốn làm ta chết tâm, cũng
sẽ không bịa ra cái lý do khó tin đó. Ta tin nàng, cũng tin Thư Thư. Cho nên, ta không vội vã đến, ta đi Thiếu Lâm.” Hắn từ trong miệng Tang Quả biết nàng trúng độc, cảm giác như bị sét đánh, suốt một ngày đều cảm
thấy như ở trong ác mộng, tỉnh táo lại nhớ tới những sự việc phát sinh
trong một tháng qua, nghĩ đến ấn ký trên người Mộ Dung Trực, hắn bất đắc dĩ buộc chính mình chấp nhận hiện thực, hắn rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận
ngày đó di nương vì sao quyết tuyệt như vậy, ngay cả Đào cư cũng hỏa
thiêu sạch sẽ. Nhưng là hắn vô pháp chấp nhận độc này không có cách
giải. Tang Quả khẳng định với hắn, hắn cũng không tin.
Hắn biết! Tiểu Từ khiếp sợ không thôi, lại kìm lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng tốt, nàng không cần phải tự mình nói cho hắn.
Hắn trước sau bình tĩnh, cho dù gặp phải chuyện gì, hắn cũng có thể trấn
định tự nhiên mà phân tích suy xét. Cho nên nàng luôn đối với hắn tính
nhiệm, đối với hắn ỷ lại.
- “Chàng tin ta, cũng tin Thư Thư, cho nên không lập tức tới?”
- “Yêu nàng tự nhiên phải tin nàng. Về phần Thư Thư, nếu hắn có ý đồ gì với nàng, có vô số cơ hội, tại sao không ra tay, cũng không nhằm vào
ta. Cho nên, ta cũng tin hắn. Ta biết, bất quá đây là chú ý của nha đầu
ngốc nàng.”
Tiểu Từ thấp giọng nói: “Không phải chủ ý của ta, là Thư Thư.” Nàng cảm động lại vui mừng, hắn tín nhiệm nàng như thế.
Hắn vuốt ve đầu nàng, giọng điệu dịu dàng: “Mặc kệ là ai, đều không quan
trọng. Chỉ cần ta tin nàng, nàng cũng tin ta là tốt rồi. Đương thời kỳ
dược đại hoàn đan, ta đến Thiếu Lâm cầu một viên.”
Nàng cảm động
lại tiếc nuối, đại hoàn đan là chí bảo của người tập võ, bao nhiều người tha thiết có được, đáng tiếc nó đối với nhất mộng đầu bạc không có hiệu quả.
- “Được, nói không chừng đến lúc độc phát, ăn vào lại có chuyển biến. Chàng như thế nào cầu được?”
- “Bằng ta tự nhiên không cầu được, nhớ tới Nhất Từ đại sư từng thiếu
phụ thân nàng một phần nhân tình, ta liền mặt dày đi cầu ông ấy.”
Tiểu Từ vuốt ve y phục ẩm ướt trước ngực hắn, rưng rưng mà cười. Người này
ngốc tử, nếu đại hoàn đan hữu hiệu, phụ thân năm đó còn không tự mình
đến cầu tình hay sao? Nàng không đành lòng nói.
- “Chúng ta trở về đi, về Cẩm Tú sơn.”
- “Ta không nghĩ trở về, muốn ở đây cùng cha mẹ.”
Kế Diêu giả vờ tức giận: “Nàng thân là người Kế gia, tự nhiên phải ở cùng
ta, cũng có thể ở phần mộ tổ tiên Kế gia cùng ta. Chẳng lẽ nàng để một
mình ta trở về Định Châu, ngay cả sau này nhìn về Kinh thành tương tư
thành bệnh cũng được sao?”
Nếu là trước kia, hắn nói đùa như vậy
nàng nhất định cười vui vẻ, nhưng là hiện tại nàng cười không nổi, chỉ
im lặng không nói gì.
- “Chúng ta còn rất nhiều thời gian. Nàng
xem, thời gian trôi chậm, chúng ta ôm nhau lâu như vậy, mới qua một khắc mà thôi.” Ngón tay hắn chỉ vào bóng dáng hai người in trên mặt đất, mỉm cười, trong lòng bi thương không thể kìm nén.
- “Trời lạnh,
chúng ta trở về vừa vặn ngâm ở ôn tuyền sau Cẩm Tú sơn, nàng xem ta, ta
cũng phải nhìn lại mới công bằng.” Hắn cố ý đùa nàng. Sắc mặt nàng trắng như băng tuyết, gần như trong suốt, cái loại mỹ lệ sinh động này, vốn
là phong cảnh xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp qua, rốt cuộc xuất hiện ở
trước mặt hắn.
- “Chúng ta đi mà không nói lời từ biệt với Thư Thư sao?”
- “Ta đến Họa Mi sơn trang, hắn nói cho ta biết nàng ở nơi này, để ta mang nàng đi.”
Tiểu Từ giật mình, đối với Thư Thư nàng vốn vô tâm vô tình, lại lơ đãng làm
cho hắn nảy sinh tình cảm. Bất quá, dã tâm của hắn lớn như thế hẳn sẽ
mau quên đi? Hy vọng như vậy.
Từ Kinh thành đến Định Châu chỉ có
một ngày đường, trời vừa tối liền đến được Định Châu. Kế Diêu vốn định
về nhà nghỉ tạm một đêm rồi lên núi. Nhưng nghĩ rằng Tiểu Từ nhất định
không muốn dưới tình huống như vậy đối mặt với người Kế gia. Ngẫm nghĩ,
hắn lập tức cùng nàng lên núi.
Ở dưới chân núi, hắn đốt một cây đuốc, nắm tay nàng đi dọc th