
”
Hắn
giả vờ đứng đắn hỏi, lại dùng môi nhẹ nhàng chà xát. Cảm giác thơm ngọt
nhất thời truyền khắp toàn thân. Trên đầu là vầng trăng tròn vành vạnh,
ánh sáng nhu hòa, chiếu xuống khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, giống
như một đêm kia. Cũng là ánh trăng, cũng là khuôn mặt này.
Chỉ có một điểm khác biệt là đêm hôm đó hương rượu hoa quế tràn ngập, suy nghĩ đơn thuần vô lo vô nghĩ, mà nay, bên dòng nước nóng lại đầy một bụng u
sầu sinh ly tử biệt.
Nàng nhắm hai mắt lại, tùy ý hắn ở trên môi nàng không ngừng cướp đoạt.
Hắn ôm nàng đi đến bên cạnh ôn tuyền, cởi y phục vắt ở trên ngọn cây, chỉ để lại nội sam mỏng manh, ngâm mình vào nước.
Nàng trước kia đã từng tới đây, nhưng chỉ dám vụng trộm núp sau lùm cây,
chưa bao giờ vào trong, bởi vì kỹ năng bơi của nàng không tốt lắm.
Hắn như một chiếc thuyền, nâng nàng lên, hướng về chỗ sâu nhất trong ôn
tuyền. Dòng nước ấm áp dễ chịu, cánh tay hắn ôn nhu hữu lực, nàng thả
lỏng an tâm ôm lấy cổ hắn, mái tóc thật dài chìm vào trong nước, chạm
vào mái đầu hắn, giống như hai sinh mệnh bồng bềnh trôi nổi chống đỡ dựa vào nhau.
Hắn nằm ngửa, đem nàng đặt ở trên người mình.
Hàng vạn ngôi sao li ti, vạn vật không tiếng động.
Chưa bao giờ ở trong nước thoải mái thả lỏng như vậy. Mỗi một ngôi sao đều
có một hào quang riêng biệt. Nàng xem đến mê mẩn, trong lòng lại tràn
đầy chua xót. Nàng rất nhanh sẽ hóa thành một trong những vì sao đó,
cùng hắn vĩnh viễn cách biệt.
Cái loại tan nát cõi lòng này đột nhiên đánh úp lại, vô khổng bất nhập.
Nàng xoay người gắt gao ôm chặt hắn, tay chân cùng sử dụng, quấn quýt lấy
hắn. Hắn không thể nổi lên, lại bị nàng nhấn xuống. Hắn vội vàng ôm nàng bơi đến chỗ nước cạn, thấp giọng cười: “Suýt nữa bị sặc nước. Lần sau
đừng nghịch ngợm như vậy.”
Nàng không nói lời nào, chủ động hôn hắn, có chút giống con mèo nhỏ khẽ cắn, làm cho hắn vừa ngứa vừa đau.
Mặt nước không ngừng dao động, hắn muốn rồi lại không dám chạm vào. Nàng
tựa hồ cảm giác hắn lùi bước, càng quấn chặt lấy, hận không thể hợp lại
thành một chỗ, tất cả đều cho hắn…
Sáng sớm, trên
ngọn cây chim chóc hót vang, gió mang theo hương vị quen thuộc của rừng
núi xuyên qua khung cửa sổ tràn vào phòng.
Tiểu Từ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Kế Diêu đã sớm tỉnh, đang nhìn chăm chú nàng. Chăn
chỉ che đến đầu vai, xương quai xanh cùng bờ vai mượt mà đều hiện ra
trọn vẹn trước mắt hắn. Nàng thẹn thùng rụt người xuống, đem chăn kéo
lên tận mi mắt, trong chăn trần đầy mùi vị hoan ái, làm cho nàng càng
thêm ngượng ngùng. Đêm qua, hắn có thể hay không cảm thấy nàng chủ động? Nàng cũng không biết chính mình lúc ấy làm sao, tựa hồ thời gian dường
như chỉ còn một khắc, thầm nghĩ điên cuồng giữ lại. Nàng càng nghĩ càng
cảm thấy trên mặt nóng lên, đem chăn tiếp tục kéo lên trên, che khuất
toàn bộ khuôn mặt.
Chăn bị lật ra, hắn chui vào bên trong, bên tai nàng nhỏ nhẹ vài câu.
Trên mặt nàng càng thêm hồng, vừa thẹn vừa vội: “Không được nói.”
Hắn thấp giọng hỏi: “Không thể nói, có thể làm sao?”
- “Nấu cơm đi.”
Xảo phu làm khó không bột đố gột nên hồ, Kế Diêu ha ha cười: “Chúng ta cùng đi chợ.”
- “Hảo.”
Hai người rời giường, rửa mặt sau đó xuống núi.
Con đường quanh co uốn lượn, đi một lúc liền gặp trống trơn đài. Ánh mặt trời chiếu xuống, trống trơn đài càng thêm rực rỡ.
Hai người không hẹn mà cùng dừng bước, ký ức trôi về ngày nào đó, kia một
màn. Kế Diêu đột nhiên ôm lấy thắt lưng nàng, thi triển khinh công bay
mình lên đài cao. Gió thổi bên tai, gió đầu thu cùng mùa xuân có phần
tương tự, đều có chút se lạnh. Y phục của nàng bị thổi tung, đi vài bước lên đầu đài, khuôn mặt xinh đẹp như mây như ngọc.
Hắn nâng mặt nàng lên, cẩn thận dịu dàng hôn xuống.
Hơi thở điềm tĩnh, tràn ngập phế phổi, bao trùm áp lực cùng nỗi đau giấu ở nơi sâu kín nhất.
- “Ngày đó, nàng mặc váy đỏ thực sự rất đẹp.”
- “Thật không?”
- “May mắn là mùa xuân, y phục dày dặn, bằng không…”
- “Bằng không như thế nào?”
- “Bằng không, tại hạ thật sự…khụ khụ.” Kế Diêu cố ý ho khan hai tiếng, ý vị thâm trường cười trộm.
Nàng hiểu ra, mặt đỏ giống như trái cà chua chín, xinh đẹp mỹ lệ. Nàng thấy
Kế Diêu cố gắng nín cười, vẻ mặt tinh quái, dùng sức giẫm lên chân hắn.
Kế Diêu đau đến khóe miệng giật giật, tiện thể bật cười. Hắn quay đầu nhìn nàng bộ dáng vừa thẹn vừa giận, bỗng nhiên cảm giác có một đau đớn dài
nhỏ như tơ từ nội tâm gian nan trồi lên, trói buộc hắn, có bao nhiêu
hạnh phúc, thì có bấy nhiêu đau xót.
Hắn ôm nàng từ trên trống trơn đài phi thân xuống.
Vừa đến chợ ăn xong điểm tâm, lại mua gạo và một vài thứ khác. Hai người trở về ngôi nhà gỗ bên cạnh ôn tuyền.
Kế Diêu ôm cánh tay, nghiêng người dựa vào thân cây, nhìn về phía nhà gỗ
nửa ngày, đột nhiên đuôi lông mày khẽ động, cầm lấy kiếm, bổ đôi một tấm ván gỗ, rồi lại dùng mũi kiễm ở trên tấm gỗ múa may một phen. Tiểu Từ
tò mò nhìn qua vừa thấy. Hắn khắc hai chữ: Dao trì.
- “Thế nào?” Hắn có điểm đắc ý, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ.
Tiểu Từ si ngốc nhìn, gật đầu.
- “Đến đây, giúp ta treo lên đi.”
Hắn cầm lấy tấm