Disneyland 1972 Love the old s
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324883

Bình chọn: 7.00/10/488 lượt.

tiếp tục huyên thuyên: “Hình như so với trước kia thái độ tốt hơn rất nhiều, có thể là cùng chúng ta một đường từ U Châu trở về, có cảm tình.”

Kế Diêu

vô tâm nói chuyện, chưa bao giờ trải qua cảm giác vô lực cùng bất lực

như thế này. Hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng của Tiêu Dung, cũng lý giải được lý do người tự sát để không phải chịu thêm một lần thống khổ. Loại dày vò như lăng trì, trơ mắt nhìn người mình yêu đi vào tuyệt cảnh lại

không có cách nào, tùy ý thời gian từng giờ từng phút trôi qua.

Đêm dài, hắn không thể nào đi vào giấc ngủ. Suy nghĩ một lúc liền đến trước cửa phòng Tiết Chi Hải, gõ hai tiếng.

Tiết Chi Hải sau một lúc lâu mới hỏi: “Ai?”

Kế Diêu đáp: “Tiết thần y, là ta, Kế Diêu.”

- “Chuyện gì?” Hắn không mời vào, cũng không ra mở cửa, cách một cánh cửa lạnh lùng hỏi.

- “Vãn bối cầu được một viên đại hoàn đan, đối với nhất mộng đầu bạc có thể dùng không?”

- “Đại hoàn đan dùng để bảo vệ tâm mạch, không phải giải độc.”

Kế Diêu tuyệt vọng muốn đem nhất phiến môn kia chém thành bột mịn, sau đó

đem Tiết Chi Hải…Kế Diêu vốn là một người hào sảng, chưa từng hận bất kỳ ai, mà hiện tại, nỗi oán hận của hắn như sóng biển dậy sóng. Tiết Chi

Hải là đầu sỏ gây nên, nhưng ông ta cũng là người duy nhất có thể giải

nhất mộng đầu bạc. Hắn không thể chọc giận ông ta, hắn chỉ hy vọng ông

trời có mắt vào thời khắc cuối cùng có thể xoay chuyển tình thế, mà nay, cơ hội đó cũng chỉ có một mình Tiết Chi Hải làm được. Hắn chỉ có nhẫn

nại, chờ đợi.

Hắn đứng ở ngoài cửa phòng, nửa buổi cũng không thể dẹp đi mâu thuẫn trong lòng.

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

- “Cả đời ta, đều nghĩ về giải dược của nhất mộng đầu bạc, đáng tiếc, có

rất nhiều dược thảo đều tuyệt tích. Không phải vì ai, chính là thiên ý.”

- “Dược thảo gì, ta đi tìm.”

- “Ngươi tìm không thấy.”

Cửa đóng lại, chỉ còn một mảnh trăng thê lương. Kế Diêu ở trong phòng mất ngủ cả đêm, không biết Tiểu Từ có ngủ được không?

Tang Quả cũng không an bài ba người ở cùng một chỗ, mà để bọn họ tự sắp xếp

ba gian khách phòng. Trong phòng tràn ngập mùi hương dược thảo, có chút

giống hương vị ở Đào cư. Tiểu Từ từng nói, để dược thảo trong phòng có

thể làm cho tinh thần người ta an bình trấn định. Nhưng là, hắn chẳng có chút nào buồn ngủ, tâm loạn như ma, không biết những dược thảo Tiết Chi Hải nói là cái gì, vì sao lại võ đoán hắn không thể tìm được?

Dược vương cốc rất lạnh, cũng là núi, nhưng không có những ôn tuyền thủy khí dày đặc như ở Cẩm Tú sơn, khắp nơi tràn ngập hàn khí lạnh thấu xương.

Tiết Chi Hải ở trong phòng rất ít đi ra. Kế Diêu hận không thể mỗi ngày đến

hỏi một lần xem có tiến triển gì không, đáp án tất nhiên đều là ánh mắt

xem thường. Kế Diêu từ nhỏ chưa từng bị chế nhạo, hắn nén giận, dù vậy

cũng phải bám trụ.

Như Tiểu Chu nói, Tang Quả xác thực so với lúc mới gặp ôn hòa hơn rất nhiều, đối với ba người cũng coi như chu đáo,

bất quá thường phân phó hai người lên vách núi hái thuốc cho nàng, hoàn

toàn không có ý cảm tạ, coi như việc hiển nhiên.

Mỗi lần, Kế Diêu cùng Tiểu Chu đi lên vách núi giúp nàng hái thuốc. Tiểu Từ và Tang Quả đều đứng ở phía dưới chờ đợi.

Tang Quả khép chặt vạt áo, xa xa nhìn về phía hai bóng người, có chút hoảng

hốt đối Tiểu Từ nói: “Kỳ thật, ta rất hâm mộ ngươi.” Sau đó, im lặng

không nói nữa.

Tiểu Từ sửng sốt, nghĩ không ra chính mình mệnh

trong sớm tối, có cái gì hâm mộ, đang muốn hỏi nàng, theo ánh mắt nàng

nhìn lại, tầm mắt nàng rơi trên người Kế Diêu! Tiểu Từ im lặng cúi đầu,

trong lòng chợt động.

Ai cũng không ngờ, một ngày, Thư Thư thế nhưng lại xuất hiện ở dược vương cốc.

Hắn từ phương xa tới, trên mặt đất để lại những dấu chân, hắn chậm rãi đi

đến, nhìn Tiểu Từ. Tiểu Từ nhất thời quá mức ngoài ý muốn, khẽ cười

cười, nhưng lại không thốt nên lời.

Ánh mắt hắn như trước, sâu xa cùng phức tạp, hắn cũng không vội vã mở miệng, gắt gao nhìn nàng, gần như có chút tham lam.

Nàng cảm thấy chính mình bị hắn nhìn thật lâu, có chút không được tự nhiên.

Mà đối với hắn chỉ như một cái chớp mắt, muốn phải dài hơn.

Nàng

bị hắn nhìn chăm chú suýt nữa muốn tránh, Thư Thư thế này mới thấp giọng nói: “Không ngờ ở nơi này tình cờ gặp lại nàng.” Không khí lành lạnh mà khô ráo, từ trong miệng hắn thở ra từng làn khói trắng, làm cho khuôn

mặt hắn trở nên mơ hồ.

- “Ân, ta cũng không nghĩ tới.”Tiểu Từ chuyển tầm mắt, nhìn thấy Kế Diêu, thở phảo nhẹ nhõm một hơi.

Kế Diêu giật mình, mỉm cười nói: “Thư công tử, đã lâu không gặp.”

Thư Thư quay đầu cười cười: “Cũng không tính là lâu lắm, Tiết thần y có ở đây không?”

- “Có.”

- “Vậy xin cáo từ trước, ta tìm hắn có việc gấp.” Hắn chắp tay sau đó rời đi.

Kế Diêu cùng Tiểu Từ nhìn theo bóng lưng hắn, không hẹn mà cùng nói: “Thực khéo, cư nhiên lại gặp hắn.”

Tiểu Từ nói: “Ta có chuyện muốn nói với chàng, con dấu kia, ta đã cho hắn.”

Kế Diêu cười: “Con dấu đó vốn là của nàng, nàng muốn tặng cho ai cũng được.”

Tiểu Từ ngược lại có chút sầu lo: “Ta chỉ sợ hắn lấy con dấu kia làm cái cớ, khơi mào chiến sự, đó chính là lỗi của ta.”

Kế Diêu trầm ngâm một lát n