
ói: “Thư Thư nếu muốn làm hoàng đế, nhất định dùng trí.”
Tiểu Từ gật đầu: “Chúng ta đi đốt một chậu than đi, nơi này thật lạnh.”
- “Hảo.” Kế Diêu nắm tay nàng trở lại phòng, đóng tất cả các cửa, bưng
lên một chậu than. Hai người dựa vào nhau, nhìn ngọn lửa, cảm giác thật
ấm áp.
- “Kế Diêu, chúng ta trở về đi. Nơi này không có ôn
tuyền.” Kỳ thật, một khắc nàng nghe Tiết Chi Hải nói không có giải dược, bắt đầu có ý định rơi đi. Nhưng đối mặt với Kế Diêu, nàng không đành
lòng phá vỡ ảo tưởng của hắn, vì thế cùng hắn một ngày lại một ngày.
Nàng rất nhớ Dao Trì, nơi duy nhất thuộc về bọn họ, đơn sơ lại như tiên
cảnh.
Kế Diêu gấp gáp nói: “Chờ một chút, mùa xuân chúng ta liền trở về.”
Còn có mùa xuân sao? Tiểu Từ không dám nói tiếp, nhìn ngọn lửa nháy mắt cháy bùng lên, có sức sống như vậy.
Ban đêm, Kế Diêu đứng trước cửa sổ, cảm giác được không khí lạnh lẽo mang
theo chút ướt át, ở trong núi hai năm, hắn biết, hẳn là có mưa hoặc là
tuyết.
Nàng không nhớ mình ngày đó tỉnh lại là vào khoảng thời
gian nào, chỉ nhớ rõ đập vào mắt là một bầu trời đầy tuyết. Cho nên, chỉ cần tuyết rơi, có nghĩa ngày nàng ra đi gần trong gang tấc. Hắn chưa
bao giờ sợ hãi tuyết rơi như vậy, sợ nó đến đây.
Nhất thời, bi ai cùng cực khiến hắn phát điên. Hắn cầm lấy trường kiếm đi ra vườn. Lưu
quang kiếm pháp thi triển, quang ảnh như tia chớp, quỷ mị, xuất thần
nhập hóa. Không có chỗ phát tiết áp lực cùng tuyệt vọng, hắn cứ một kiếm chém lung tung, khắp nơi một mảnh bừa bãi.
- “Nơi này cũng không phải nhà của ngươi.”
Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên. Kế Diêu thu tay, quay đầu nhìn lại.
Tang Quả một thân áo lông cừu màu trắng, đứng dựa vào một thân cây. Hắn không thấy rõ biểu tình của nàng, cũng không muốn nhìn.
- “Thật có lỗi.” Kế Diêu hít sâu một hơi, tính rời đi.
- “Ngươi đợi chút.”
- “Tiết cô nương có gì phân phó?”
- “Không phải phân phó, là giao dịch.”
- “Ân?” Kế Diêu sửng sốt, nàng cùng hắn có cái gì giao dịch?
- “Nhất mộng đầu bạc có lẽ có thể giải. Ngươi nếu như cùng ta thành thân, ta sẽ hết sức thuyết phục tổ phụ cứu nàng.”
- “Ngươi nói cái gì?” Trường kiếm trong tay Kế Diêu rơi xuống, khuôn mặt đóng băng, thanh âm sắc nhọn vang lên.
- “Ta nói, chỉ cần ngươi lấy ta, có lẽ nàng có thể cứu.”
Cảm giác mừng như điên đánh úp lại khiến hắn không nghĩ được gì khác, chỉ
cảm thấy điều kiện này quá mạc danh kỳ diệu. Hắn gấp giọng nói: “Ngươi
biết rõ, ta chỉ thích nàng.”
- “Ta biết. Thế nhưng ngươi thích
nàng, không có giải dược, nàng sẽ chết. Ngươi suy nghĩ một chút, giao
dịch này có khả thi không?”
Kế Diêu lâm vào nghi hoặc cùng thống
khổ: “Ngươi vì sao muốn như vậy?” Chẳng lẽ nàng thích hắn? Hắn không xác định. Tâm của hắn đều đặt ở trên người Tiểu Từ, chưa từng chú ý đến
nàng, càng không biết nàng rốt cuộc có ý gì khi đưa ra giao dịch như
vậy.
Tang Quả nhẹ nhàng nói: “Ta hâm mộ nàng, có thể có một người như vậy đối với nàng, bất luận sinh tử.”
Kế Diêu cười khổ, trầm giọng nói: “Ta chỉ đối với nàng, mới như vậy.”
Tang Quả thở dài: “Ta không miễn cưỡng ngươi. Ngươi suy nghĩ kĩ rồi trả lời
ta. Quân tử nhất ngôn, không thể thất tín. Ngươi nghĩ xong, cứ tới tìm
ta.”
Vạt áo vừa động, Tang Quả phiêu phiêu rời đi.
Giờ
phút này không biết Kế Diêu có tâm tình gì, vừa mừng như điên vừa bi ai
hỗn loạn đan xen, thân thể một trận nóng một trận lạnh. Nàng nói thật
chăng? Tiểu Từ có thể cứu? Điều kiện là phải thành thân với Tang Quả?
Nếu thật sự phải làm giao dịch như vậy để cứu Tiểu Từ, kết quả, hắn lấy một người hắn không thương, nàng mắt thấy hắn lấy người khác. Hắn và nàng
chắc chắn đều sống không bằng chết.
Nhưng là, giao dịch này lại
có sức dụ hoặc lớn như thế, lớn đến mức sống không bằng chết cũng cam
tâm tình nguyện thử một lần. Nhưng phải như thế nào mở miệng với Tiểu
Từ? Chỉ sợ nàng thà rằng chết cũng không nguyện ý.
Hắn cứ như vậy ngơ ngác đứng một chỗ, không biết qua bao lâu, thẳng đến khi những bông tuyết đầu tiên đậu ở trên trán hắn.
Bông tuyết như muối, mang theo vị mặn, đọng lại trên bờ môi hắn. Dần dần
dưới chân từng mảng tuyết bao trùm. Trước mắt là một trời tuyết, mê man
mờ mịt.
Hắn rốt cuộc cất bước, một chuỗi dấu chân dài tới ngoài phòng Tang Quả. Trong phòng có đèn, phía trước cửa sổ có bóng người.
Hắn cách một cánh cửa ảm đạm nói: “Ngươi nói là sự thật?”
- “Đúng, ngươi nếu không tin, cũng không cần đáp ứng, ta nói, không miễn
cưỡng. Còn nếu, ngươi đáp ứng rồi, liền không được đổi ý.”
Hắn có chút không xác định, không yên hỏi: “Tiết thần y không phải nói không có giải dược sao?”
- “Hôm qua không có, có lẽ hôm nay sẽ có, hôm nay còn sống, có lẽ ngày mai sẽ chết.”
Lời của nàng giống như một chưởng đánh thẳng vào ngực hắn. Hôm này còn sống, có lẽ ngày mai sẽ chết. Tiểu Từ…
- “Ngươi vì sao phải làm như thế. Ta mặc dù lấy ngươi, trong lòng cũng chỉ có nàng.”
- “Ta mặc kệ tâm của người khác, ta chỉ quan tâm chính mình.” Nàng lạnh nhạt trả lời, ngoài cửa sổ bóng người chớp động, mở cửa.
- “Ngươi nguyện ý sao?” Nàng thẳng tắp nhìn lại. Ánh mắt như đao như kiếm,