
eo con đường nhỏ.
Trên trời hàng vạn ngôi sao chiếu sáng rực rỡ, cây đuốc để lại trên mặt đất
một cái bóng thật dài. Hắn nắm tay nàng, thỉnh thoảng nhìn nàng mỉm
cười. Đôi mắt của nàng trong suốt lóe sáng, giống như nhất thời quên đi
ưu thương.
Dần dần đến lưng chừng núi, Tiểu Từ dừng bước, kinh ngạc nói: “Đào cư đâu?”
- “Di nương đã thiêu hủy rồi.” Kế Diêu không đợi nàng hỏi liền nói, bàn
tay nắm chặt tiếp tục kéo nàng đi. Tiểu Từ nhìn ra đây là con đường dẫn
đến ôn tuyền.
Dưới ánh trắng, bên cạnh ôn tuyền đột nhiên có rất nhiều nhà gỗ.
- “Tiểu Chu làm việc cũng không tính là chậm chạp, nói chung cũng tốt.” Kế Diêu mỉm cười, quay đầu nhìn Tiểu Từ.
Hắn ôn nhu hỏi: “Như thế nào, nàng vừa lòng không? Lúc đó gấp gáp, cũng
không biết Tiểu Chu sửa chữa thế nào, chúng ta vào trong nhìn một chút.
Nếu không tốt, ngày mai chúng ta tiếp tục sửa.”
Tiểu Từ không nói gì, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn. Ánh lửa chiếu vào mắt hai người, lấp
lánh nhiều tinh quang, không tiếng động chỉ nghe từng nhịp tim dồn dập.
Nàng có chút nghẹn ngào, gian nan nói ra một tiếng “Được”. Bị hắn kéo
vào nhà gỗ.
Nến được thắp lên, trong phòng có đầy đủ mọi thứ vật
dụng. Kế Diêu nhìn xung quanh đánh giá một phen, vừa lòng gật đầu: “Tiểu Chu lúc này thật xứng với danh xưng Song Chu đại hiệp.”
Nước mắt Tiểu Từ im lặng rơi xuống, trong phòng có trúc diệp cùng mùi gỗ thơm
mát. So với Đào Cư tinh tế rộng rãi, lại thập phần ấm áp.
-
“Chúng ta ăn cái gì?” Kế Diêu mở lu gạo, tức cười. Một hạt gạo cũng
không có. Xem ra danh xưng Song Chu đại hiệp vẫn phải xem xét lại.
Tiểu Từ cũng cảm thấy đói bụng, nàng nhìn Kế Diêu, khẽ cười: “Chàng đi săn
thú đi, chàng không phải là đại hiệp võ công cao cường sao?”
Kế Diêu cười đậy nắp lu gạo, gật đầu nói: “Phu nhân nói đúng, đại hiệp cũng phải ăn cơm, cũng phải nuôi gia đình sống qua ngày.”
Tiểu Từ ngồi ngay ngắn: “Kế thiếu hiệp đi nhanh về nhanh.”
Kế Diêu ngồi xổm xuống, bàn tay đặt trên đầu gối nàng, cười khúc khích: “Kế phu nhân an tâm chờ.” Hắn đứng lên, đóng cửa lại.
Trong phòng an tĩnh. Tiểu Từ lúc này mới đánh giá xung quanh, dần dần thấy không rõ lắm, trước mắt là một tầng hơi nước.
Hồi lâu, ngoài phòng dường như thổi đến một trận hương thơm.
Tiểu Từ ra khỏi cửa, chỉ thấy bên cạnh ôn tuyền có một đống lửa. Khuôn mặt
Kế Diêu lúc sáng lúc tối, như bóng nước, như áng mây dưới ánh tà dương,
có chút mơ hồ tự do, không đủ rõ ràng, làm cho nàng hoảng hốt lo lắng,
giống như đã mất đi hắn. Nàng bước nhanh đến gần, vội vàng muốn nhìn rõ, tựa hồ như vậy mới có thể lưu lại hắn.
Trên nhánh cây có hai con chim. Mùi thơm lượn lờ trong không trung, làm cho người ta càng thêm đói khát.
Kế Diêu quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Từ, bộ dáng tham ăn của nàng như một đứa nhỏ, biểu lộ ra ngoài, một chút cũng không che giấu. Kỳ thật, hắn
chính là thích tính cách này của nàng, dường như cùng mẫu thân của hắn
có chút tương tự. Nếu, có tương lai, nàng ở chung với mẫu thân hẳn là
tốt lắm. Nếu có tương lai, thật có bao nhiêu tốt. Hắn buồn bã thất thần, lại không muốn để nàng nhìn ra manh mối. Hắn không muốn thời gian còn
lại nàng sống trong bi thương, hắn muốn đem đến cho nàng thật nhiều niềm vui hạnh phúc, từng giây từng phút. Làm cho nàng không còn tiếc nuối,
chính mình cũng không phải tiếc nuối.
- “Được rồi, hình như đã chín, ta muốn ăn, ta đói bụng.” Nàng bắt đầu chờ không nổi, vội vàng thúc giục hắn.
Hắn cầm lấy một cái, đưa cho nàng: “Cẩn thận nóng.”
Kế Diêu thở dài: “Nếu có rượu thì tốt.”
- “Đúng vậy, chúng ta có thể lên nóc nhà uống.”
Kế Diêu đột nhiên nhớ đến ngày nào đó ở trên nóc nhà nghe được, quay đầu nhìn chằm chằm nàng, cười hỏi: “Hôm nay, ai ở trên?”
Tiểu Từ bị sặc, ho khan đứng lên.
Kế Diêu vỗ lưng nàng, tiến đến bên tai thì thầm: “May mắn là cùng ta ở một chỗ, nếu là người khác, ai, không biết như thế nào chê cười nàng. Nàng
có đôi khi thực thông minh, như thế nào ngay cả ý tức tứ rõ ràng như thế lại nghe không hiểu?”
Khuôn mặt hắn tràn ngập ý cười bỡn cợt.
Tiểu Từ nóng mặt. Sau đó nhích ra xa, thấp giọng nói: “Là vì chàng cả
ngày đều có ý nghĩ biến thái, cho nên mới có thể nghe hiểu được.”
Kế Diêu thật quá oan uổng: “Ai cả ngày có ý nghĩ biến thái, là nàng hôn ta trước.”
Nàng bắt đầu chống chế: “Ta không có.”
Hắn giận: “Nàng dám nói không có? Trên trống trơn đài là ai nói, không hôn
một cái sẽ không cho ta đi?” Hắn dựa vào càng gần, gần như đem nàng đè
xuống cỏ.
Nàng xấu hổ quay đầu, lấy bàn tay chống vào trên ngực
hắn, không cho hắn gần thêm chút nữa. Đáng tiếc, Kế thiếu hiệp chính là
chưa đạt được, nắm lấy cánh tay nàng kéo qua đầu, cả người đặt ở trên
ngực nàng.
Hắn ở trên nàng vừa dỗ vừa bức: “Rốt cuộc là ai trước?”
Nàng nhất định không chịu thừa nhận. Cũng không biết ngày đó làm sao có dũng khí lớn như vậy, lại có thể sáng tinh mơ chặn hắn lại đòi hôn, thật sự
là càng nghĩ càng xấu hổ, lo lắng cũng trôi đi sạch sẽ.
Hắn đợi
không được câu trả lời, môi liền hạ xuống, ở trên môi nàng tinh tế liếm
liếm, nói: “Nàng ăn cái gì, sao lúc nào cũng ngọt như vậy?