Duck hunt
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324075

Bình chọn: 8.00/10/407 lượt.

không

dám hô hấp, kiềm nén niềm vui trong lòng, cực lực bình tĩnh trấn định.

Bộ dáng của nàng hoàn toàn không có một chút thương tâm, chính là tò mò

khó hiểu còn điểm thêm một chút ngây thơ mơ hồ. Hàng mi cong thon dài

khẽ nhíu, mày rậm đáng yêu như một tiểu oa nhi, đôi mắt linh động không

chớp mắt nhìn hắn, tìm tòi nghiên cứu tò mò, còn mang theo một tia cảnh

giác đề phòng.

Hắn giật mình, chẳng lẽ?

Hắn chần chờ một chút, thử nói: “Ta là Vân Thư, nàng đã quên sao?”

- “Vân Thư?” Nàng đảo đôi mắt to tròn, lắc đầu nói: “Ta không biết ngươi a.”

Đôi mắt của nàng trong suốt như suối nguồn róc rách. Nàng luôn là một người không có tâm cơ, giờ phút này, hắn tin tưởng một việc, trong lòng nhất

thời động đậy.

Ý niệm đó vừa xuất hiện, hắn ngược lại có chút run run, hắn cố hết sức áp chế bão tố trong lòng, giọng điệu ôn nhu bình

tĩnh nói: “Tiểu Từ, ta là phu quân của nàng. Nàng sao có thể quên?”

Hắn vươn cánh tay, muốn đặt lên đầu vai của nàng. Sắc mặt nàng thoáng cái

đỏ lên, lập tức nhảy xuống giường, né tránh: “Nói bậy. Ta căn bản không

biết ngươi, làm sao có thể cùng ngươi thành thân.”

- “Là thật.”

Nàng rõ ràng không tin, liếc nhìn hắn một cái, hỏi: “Vậy ta là ai?”

Thư Thư ôn nhu cười: “Nàng là Tiểu Từ.” Giấc mộng nửa đêm quay về, những

đêm không ngủ, chỉ có cái tên này vấn vít trong đầu, giờ phút này ôn nhu nói lên, giống như nhả từng sợi tơ, giống như từ trong lòng tinh tế

phát ra, mấp máy bên môi.

- “Ta họ gì? Là người nơi nào?”

- “Họ Vân, là người kinh thành.”

Nàng phì cười, khóe môi mang theo vẻ đắc ý: “Ta gọi là Vân Từ, ngươi kêu Vân Thư, chúng ta cùng một họ, ta làm sao có thể gả cho ngươi, ít lừa gạt

đi, mau nói thật, ngươi có phải thuộc nhóm buôn người, chuyên lừa gạt

phụ nữ và trẻ em, mau chút đưa ta về nhà, bằng không, chờ ta nhớ ra rồi, sẽ không để yên cho ngươi đâu.”

Thư Thư sửng sốt, ai, suýt thì quên nha đầu ngang bướng này, bất quá không sao, hắn cũng không ngại vô lại hơn một chút.

Hắn cười hì hì đến gần: “Như thế nào, muốn ta đẹp mặt? Ta muốn nhìn xem thử nàng có cách gì.”

Tiểu Từ cả mặt nóng bừng, một bên chạy trốn, một bên vội la lên: “Ai, ai, ngươi cách xa ta một chút.”

Thư Thư nín cười tiếp tục sán tới, biểu tình vừa thâm tình vừa đau khổ: “Ta là trượng phu của nàng, trượng phu trượng phu, chính là phu quân trong

vòng một trượng, như thế nào có thể cách xa nàng chút đây.”

Lưng nàng đụng trúng bàn, đã không còn đường lui, gấp đến dậm chân: “Đừng đến đây, ta mới không tin.”

Hắn vươn bàn tay, cười nói: “Nàng xem, đây là tín vật đính ước của chúng ta.”

Trong lòng bàn tay hắn có một khối ngọc bội, phỉ thúy màu xanh biếc trong suốt.

Nàng liếc nhìn ngọc bội trong tay hắn, bĩu môi nói: “Bất quá chỉ là một khối ngọc bội, trên đường có thể tùy ý mua. Tưởng lấy cái này gạt ta, ngươi

cũng quá coi thường ta đi.”

A, tiểu nha đầu rốt cục khôi phục

được sự thông minh đáng yêu ngày nào. Lo lắng áp lực mấy tháng nay của

hắn nháy mắt đều tan thành mây khói, hắn không biết, còn có cái gì có

thể so sánh với niềm vui mà nàng mang đến cho hắn đây.

Hắn đã

từng lấy buông tay cùng thành toàn cho nàng xây thành một tòa thành trì, giờ phút này tòa thành đó tràn ngập nguy cơ, khát khao muốn có được như thủy triều mạnh mẽ càn quét qua, đảo mắt đem tòa thành của hắn cắn nuốt bao phủ.

Khi hắn biết sinh mệnh của nàng chỉ còn một đoạn đường

ngắn ngủi, hắn do dự không thôi, cuối cùng nhịn đau buông tay, thầm nghĩ khiến cho những ngày tháng cuối đời của nàng không phải hối tiếc. Thế

nhưng hiện tại nàng đã không sao rồi. Nàng sẽ sống một cuộc đời dài lâu, cùng với ai?

Dụ hoặc như vậy hắn sao có thể bỏ qua. Hắn không phải là dạng người dễ dàng từ bỏ.

Nàng quên hết tất cả. Như vậy, hắn lại một lần nữa có cơ hội.

Những kỷ ức không vui lần đầu tiên gặp nàng, hiện tại có thể lau đi. Hắn là

Vân Thư, còn nàng là Tiểu Từ, hắn gặp nàng trước Kế Diêu, hắn nhất định

sẽ khiến nàng yêu thương hắn.

Hắn không biết cách làm của mình có gì không thích hợp. Thiên hạ có thể nằm trong tay con người, như vậy

tình cũng dựa vào con người. Khi tỉnh lại người đầu tiên nàng nhìn thấy

là hắn, đây cũng coi như là duyên phận của nàng và hắn đi.

Nàng

đã quên Kế Diêu, như vậy ba người bọn họ, đều bắt đầu trở thành những

người xa lạ. Hắn rốt cuộc có thể đứng ở vị thế cân bằng với Kế Diêu,

đứng cùng vạch xuất phát, không còn mối tình đầu, không còn Cẩm Tú sơn

sớm chiều làm bạn.

Hắn âm thầm cảm thấy may mắn, là ông trời

thương tiếc cho tấm lòng si của hắn, cho hắn một cơ hội làm lại. Hắn hẳn phải nắm chắc, hẳn phải tranh thủ, hắn không tin, hắn không thể so với

Kế Diêu.

- “Nương tử, nàng bị ốm một trận, đem tất cả mọi thứ quên sạch rồi.”

Tiểu Từ vừa thẹn vừa giận, giậm chân nhíu mày: “Không được gọi ta là nương tử.”

Thư Thư nhích tới gần hơn, vẻ mặt chân thành, ôn nhu nói nhỏ: “Vậy gọi là gì? Cục cưng?”

Tiểu Từ càng ngượng ngùng, hung dữ nói: “Ta không phải nương tử của ngươi,

cũng không phải cục cưng gì gì đó. Ngươi nhận sai người.”

- “Nàng nói như vậy không biết trong lòng vi phu có bao nhiêu đa