Polly po-cket
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324015

Bình chọn: 10.00/10/401 lượt.

cư nhiên một khắc trước khi xuất cung còn

được hoàng thượng nhìn trúng, sau đó một bước lên trời, trở thành nữ

nhân hắn sủng ái nhất.

Hắn không gần nữ sắc, nhưng đối với ta rất sủng, sủng đến mức ngay cả ngự thư phòng ta cũng có thể tự do ra vào.

Thời điểm hắn phê duyệt tấu chương, ta thích nhất là ở bên cạnh mài mực.

Hắn thường thường họa một cái vòng tròn, sau đó bỗng nhiên dừng lại.

Một khắc ta nói với hắn mình mang thai, thần sắc hắn lập tức chấn động, đem ta ôm đến bên giường, sau đó đưa tay đặt ở trên bụng ta, cẩn cẩn dực

dực.

Ta cảm thấy thực hạnh phúc, nhìn bàn tay ấm áp áp vào bụng

mình. Đột nhiên ta phát hiện trên váy mình rơi xuống một giọt lệ. Ta

kinh hoàng giương mắt, phát hiện đôi mắt hắn ẩm ướt.

Ta vươn tay

giúp hắn lau đi những giọt lệ. Hắn nắm chặt bàn tay ta, giấu đôi mắt hắn vào trong đó. Ta không dám động, nước mắt trên bàn tay thực nóng, vẫn

không ngừng trào ra, ẩm ướt hết cả lòng bàn tay.

Đó là lần duy nhất ta thấy hắn rơi lệ.

Hắn cấp cho hài tử tên gọi Triển Tư. Địa vị của ta kỳ thật đã vượt qua

hoàng hậu. Ta thế mới biết, nguyên lai Uất hoàng hậu không giống như

những gì mà mọi người hâm mộ ao ước, hắn đối với hoàng hậu chẳng qua chỉ là tôn trọng mà thôi.

Những năm về sau, ta chưa từng hoài nghi

sự sủng ái mà hắn giành cho ta là tình yêu. Thẳng đến sau khi hắn băng

hà, lưu cho Tư nhi một đạo mật chỉ, ta mới cảm thấy trong lòng thực

không thoải mái.

Tiên hoàng khi còn sống đã bắt đầu tu sửa hoàng

lăng. Trong hoàng lăng Triển thị mai táng tiên hoàng cùng tiên hoàng

hậu, còn có Uất hoàng hậu. Ta sau trăm tuổi cũng sẽ được quy táng ở nơi

đó. Hắn vì sao phải lưu lại ý chỉ muốn cùng Vân Tưởng công chúa tiền

triều hợp táng? Ta không nghĩ ra, trong lòng vướng mắc chua xót khó

chịu. Hắn thích ta như vậy, vì sao không muốn cùng ta một chỗ?

Ta thật sự luẩn quẩn trong lòng, nghĩ mãi không ra. Rốt cuộc ta quyết định đến lăng mộ của Vân Tưởng công chúa nhìn một lần.

Trong nháy mắt lăng mộ kia mở ra, ta sợ ngây người. Ta sống trong cung đã vài thập niên, ở trong chốn xa hoa nhất, vậy mà ở bên trong lăng mộ của Vân Tưởng công chúa, đều là những hi thế trân bảo ta chưa từng thấy qua.

Trên đỉnh lăng tẩm có vô số dạ minh châu, chiếu rọi khắp không gian,

khiến lăng tẩm sáng như ban ngày.

Mà lạ nhất là, trên mộ có một

loại cây cỏ kỳ quái. Hương vị mát lạnh mà đắng chát, bộ dáng cũng vô

cùng xấu xí, cùng những trân bảo kia ở một chỗ thật không tương xứng.

Ta đến gần hơn, muốn nhìn thêm một chút quan tài của vị công chúa kia.

Trước quan tài có đặt một linh vị. Trong nháy mắt nhìn thấy, ta thực hối hận. Ta không nên đến nơi này. Hai chữ, đem hạnh phúc cả đời ta đánh

nát.

Nguyên lai, hắn vẫn nhớ kỹ A Viện, kỳ thật là A Viên. Ta ở cầu Nại Hà nghênh đón không biết bao nhiêu “người”, có đôi khi nhàn rỗi không có việc gì, ta liền nhìn đá tam sinh bên cạnh, nhìn một chút nhân gian khói lửa

cùng yêu hận ân oán, hồng trần cuồn cuộn, trong cuộc sống không biết có

bao nhiêu tình huống đáng xem.

Một ngày, đá tam sinh bỗng nhiên

lóe sáng một đạo hào quang. Thông thường chỉ có lời hứa nguyện của bậc

đế vương nhân gian, mới có thể trực tiếp thông thiên. Ta nhất thời tò

mò, đến gần ghé mắt nhìn. Nguyên lai hào quang đó phát sinh từ tam sinh

tự.

Hắn tên gọi Triển Ẩn, chính là quân chủ của vương triều thứ

hai dưới hạ giới. Nữ tử bên cạnh là công chúa tiền triều, nàng tên A

Viên. Ta vừa thấy hai người này ở tam sinh tự cầu nguyện, phá lệ hiếu

kỳ. Thân phận cùng địa vị như vậy, như thế nào có thể đến cùng nhau? Rõ

ràng là hận nước thù nhà bao trùm lên hai người. Bất quá, nếu chỉ đơn

giản xem tướng mạo khí chất, bọn họ thật sự là một đôi kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa.

Chỉ nghe A Viên yên lặng cầu nguyện, nguyện

cùng Triển Ẩn dắt tay nhau đến đầu bạc, ân ái không rời, hy vọng trời có linh thiên cho bọn họ kết tình duyên cửu kiếp, đời đời mỹ mãn. Ta cười

cười, đúng là lòng tham của một tiểu oa nhi si tình. Bất quá lòng tham

của nàng vẫn chưa là gì, ta còn từng gặp qua nữ tử, nguyện cầu ông trời

giúp cho nàng và người trong lòng trọn đời trọn kiếp.

Triển Ẩn ở

một bên yên lặng cầu nguyện: cuộc đời này cùng A Viên hạnh phúc mỹ mãn,

gắn bó bền lâu, quyết chí không rời. Hắn dừng một chút, lại tiếp tục lẩm nhẩm, nếu như không thể, hắn hy vọng kiếp sau có thể tiếp tục đoạn nhân duyên này, bù lại tất cả tiếc nuối trong cuộc đời này.

Ta vừa

thấy liền hiểu được, tiểu tử này đại khái biết với thân phận địa vị của

hai người khó có được kết cục viên mãn. Cho nên đem hy vọng ký thác vào

kiếp sau. Đáng tiếc, nha đầu kia vẫn không hay biết gì, một lòng si mê

cuồng dại.

Hắn lại tặng nàng tín vật, tự tay giúp nàng đeo vào.

Bộ dáng nàng vô cùng cao hứng, mặc dù khuất sau lớp mạng che mặt cũng

giấu không được.

Ta rất ngạc nhiên không biết bọn họ sẽ có kết cục gì.

Không lâu sau đó, ta ở trên cầu Nại Hà gặp được A Viên. Nàng cư nhiên nuốt

vàng mà chết, hơn nữa vật nàng nuốt lại chính là tín vật hắn tự tay đeo

cho nàng.

Ta có chút đồng tình với nàng, vốn là một công chúa nh