
đã
đối tốt với ta, cho ta một thân phận tôn quý, cuộc sống phú quý giàu
sang, bây giờ còn có cả một tình yêu hoàn mỹ. Đời người viên mãn như
thế, ta có chút giống như đang nằm mơ.”
- “A Viên.” Triển Ẩn chưa bao giờ kích động đến vậy, nàng đều đã biết. Trong khi hắn ngày ngày
đêm đêm lo lắng, hóa ra nàng rốt cuộc đã biết. Giờ phút này hắn thống
khổ không thua gì nàng. Nhưng là hắn không có mặt mũi nào giải thích với nàng.
- “Ta vẫn nghĩ ngươi là đứa con nối dõi duy nhất của Triển gia, một lòng muốn vì ngươi sinh thật nhiều đứa nhỏ, nửa năm không hề
có động tĩnh, ta vô cùng lo lắng lại áy náy, cố ý vào kinh thành chữa
bệnh. Ta thực buồn cười có phải hay không, nữ nhi của kẻ thù có tài cán
gì sinh dưỡng đứa nhỏ cho Triển gia.”
Triển Ẩn vội la lên: “Không phải như thế, A Viên, ta không biết tương tư xa sẽ làm cho nàng vô
sinh, ta chỉ muốn nàng mất trí nhớ, ta vẫn hy vọng xa vời có thể vĩnh
viễn ở bên nàng. Ta vẫn nghĩ giấu diếm nàng hết thảy, để nàng mãi mãi là thê tử của ta. Chúng ta quên hết tất cả ân oán đời trước được không, A
Viên!”
A Viên lắc lắc đầu: “Đi đến hôm nay, ngươi còn muốn gạt ta sao?” Ân oán tình cừu như vậy, còn có thể quên được sao?
Triển Ẩn khàn giọng nói: “A Viên, ta thực xin lỗi nàng. Thời điểm phụ thân
thiết kế hết thảy, ta còn chưa biết nàng, ta cũng muốn vì cha mẹ báo
thù. Thế nhưng, gặp được nàng, cũng là lần đồi tiên đối với nữ nhân động tâm. Một khắc nhìn thấy nàng, ta chỉ biết mình đã thích nàng. Ta và
nàng quen biết chỉ là một hồi thiết kế, nhưng ta và nàng yêu nhau lại là thật tâm thực lòng. Một mặt là huyết hải thâm cừu của phụ mẫu, một mặt
là sự tính nhiệm của nàng. Ta ngày đêm dày vò, nhưng mà tên đã lên dây,
thật sự không thể vãn hồi. Ta không nắm trong tay mọi thứ, cũng không
thay đổi được suy nghĩ của phụ thân, ta chỉ muốn giữ lấy nàng, đóng chặt nàng ở đây, vĩnh viễn không biết đến sự thật, ta không dám nghĩ nếu
nàng biết được sự thật, sẽ như thế nào? Ta biết tương tư xa có thể làm
cho người ta mất trí nhớ, ta lại không biết nó sẽ làm nàng vô sinh. Ta,
thầm nghĩ nàng quên hết mọi chuyện, từ nay về sau chỉ biết chính mình là Triển phu nhân, là thê tử của ta.”
- “Kim ốc tàng kiều sao?” A Viên cười ha hả.
- “Làm cho ta quên hết thảy? Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần ta chết, mọi thứ sẽ theo đó chôn vùi.”
Triển Ẩn đau đớn la lên: “A Viên, ta không có, ta chưa bao giờ muốn nàng chết.”
A Viên hít thật sâu một hơi, mày nhíu lên. Nàng ôm ngực, buồn bã cười:
“Buồn cười, ta còn ở tam sinh tự cầu nguyện, muốn cùng ngươi cửu sin cửu thế đâu? Lưu quang dịch thệ, tình so với kim liên, lúc ngươi đưa cho ta khóa lưu quang, có phải hay không trong lòng đang cười thầm? Có phải
hay không cảm thấy trên đời ta là người dễ gạt nhất? Đối với từng lời
của ngươi chưa từng hoài nghi qua. Đối với mỗi việc ngươi làm đều chưa
từng hỏi đến.”
Triển Ẩn lòng đau như dao cắt, nàng càng cười càng bình tĩnh, hắn càng cảm thấy đáng sợ. Nàng gần trong gang tấc, nhưng là hắn cảm thấy hắn đã mất đi nàng. Nàng sẽ không bao giờ bất đắc dĩ vừa
ngượng ngùng vừa cười khi hắn bày trò vô lại hay quấy rầy, sẽ không bao
giờ nói những lời thật lòng yêu thương, sẽ không bao giờ để hắn vuốt ve
âu yếm. Đột nhiên mất đi như thế khiến hắn hoàn toàn trở tay không kịp.
Mặc dù trong lòng từng đặt ra trăm ngàn giả thiết, nhưng đến lúc thực sự phát sinh vẫn ngăn không được đau đớn đến cốt tủy. Hô hấp cũng không
dám dùng sức, thời gian giống như ngừng trôi. Hắn ngây ngẩn nhìn nàng,
tất cả mọi lời biện bạch đều có vẻ hèn mọn vô lực thậm chí đáng xấu hổ.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng xót xa như thế, chỉ còn là một cái
xác không hồn.
Đôi mắt A Viên phát sáng lên một cách đáng sợ,
toàn bộ nước mắt dường như đã cạn. Dạ dày bắt đầu cuộn thắt đau đớn,
nàng nhìn hắn trước mặt, ánh mắt hắn ảm đạm thất thần, cả người đều
giống như bị rút đi hồn phách, giật mình không biết đang ở nơi nào.
Không phải là người mà nàng biết, không phải, nàng cho tới bây giờ chưa
từng hiểu rõ hắn, hắn so với Mộ Dung Lan Ẩn càng khiến nàng xem không
hiểu nhìn không thấu, buồn cười là, nàng còn cho rằng hắn là một người
đơn thuần tốt đẹp nhất, liếc mắt một cái có thể hiểu rõ. Đối với nàng
tình thâm. Trong lòng hắn cỡ bao nhiêu cười nhạo nàng ngu dốt, cỡ bao
nhiêu đắc ý, ngay cả một tia hoài nghi cùng phản kháng nàng đều không
có.
Từng trận đau thắt truyền đến.
Nàng vẫn mạnh mẽ cười:
“Vàng thật sự là một thứ tốt, long ỷ của phụ hoàng cũng làm bằng vàng.
Trách không được ai ai cũng thích vàng, thời điểm bần cùng có thể đem
bán, khi phú quý giàu sang có thể đem ra khoe. Lúc chết, còn có thể nuốt nó.”
Triển Ẩn toàn thân chấn động, dồn sức bắt lấy đầu vai A
Viên, nói không thành tiếng: “A Viên, nàng nói cái gì, nàng nói bậy bạ
cái gì đó?”
- “Triển Ẩn, ngươi không phải đưa cho ta lưu quang
khóa đó sao? Thật sự cảm ơn ngươi. Hiện tại, ta cho ngươi sự đền bù như
mong đợi.”
Ngón tay Triển Ẩn phát run: “Không, A Viên, A Viên, nàng gạt ta có phải không, nàng đừng làm ta sợ.”
A Viên chậm rãi đưa cánh