
ào cạm bẫy, như thế nào hiện tại còn nhắc đến câu này? Hắn không biết
lời nói này phân lượng có bao nhiêu nặng, là lời thề cả đời, nói ra sẽ
lại không đổi ý, nói ra thì sẽ làm được sao? Hắn thật sự quá buồn cười.
Nghĩ đến hết thảy mọi thứ đã xảy ra, nàng còn ngốc nghếch mà đi tin
tưởng hay sao?
A Viên cười rơi lệ, cổ họng nghẹn đến phát đau,
nói không ra lời. Nàng nhìn người đứng trước mặt này, chỉ mong chưa từng gặp hắn. Chỉ mong chưa từng thích hắn. Nhưng là, những mong ước đó đã
không còn ý nghĩa nữa, ván đã đóng thuyền, hết thảy cũng không thể thay
đổi, không thể vãn hồi. Nàng vốn nên hận hắn, thế nhưng giây phút hắn
nói ra sự thật, một chút tốt đẹp về hắn lưu lại trong lòng nàng hoàn
toàn tiêu tan, chỉ còn sót lại sự xem thường và đồng tình. Có yêu mới có hận, đối với hắn, đã không còn yêu, thì ngay cả hận cũng là một loại xa xỉ.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại hắn, chưa từng nghĩ sẽ cùng hắn đứng với nhau nói nhiều câu như vậy.
- “A Viên, chúng ta phải rời đi nơi này, càng nhanh càng tốt.” Lan Ẩn gấp gáp, mặc kệ nàng giờ phút này thương tâm cùng tuyệt vọng, cho dù là ép
buộc cũng phải mang nàng đi. Hận không thể tiêu tan trong một ngày, chỉ
cần nàng bình yên vô sự. Hắn không thể khẳng định phụ tử Triển Khả Khải
có sát hại nàng hay không, nhưng hoàng tộc Vân thị, trước mắt thập phần
nguy hiểm.
Hắn nắm tay nàng kéo đi. A Viên lảo đảo vài bước, lạnh lùng nói: “Buông tay.”
Lan Ẩn lắc đầu, muốn cưỡng chế ôm lấy nàng.
A Viên đột nhiên ôn nhu nói: “Triển Ẩn đối ta hạ độc, ta phải về lấy giải dược, ngươi chờ ta, buổi tối ta sẽ lén trốn ra, lúc đó ngươi hãy mang
ta rời đi.”
Lan Ẩn ngẩn ra: “Cái gì độc?”
- “Mẫu thân hắn
sinh thời chế tạo ra một loại hương liệu. Tương tư xa, thật sự là một
cái tên rất hay.” A Viên lại cười rộ lên, dáng vẻ tươi cười như có như
không, giống như cuối mùa xuân, đóa hoa lan cuối cùng bung nở trong gió. Lan Ẩn thu tất cả vào trong ánh mắt, trái tim tê rần. Nàng như vậy,
khiến hắn đau lòng đến tột đỉnh, chỉ cảm thấy bản thân nghiệp chướng
nặng nề. Nếu nàng không phải công chúa, nếu hắn không phải hoàng tử Yến
quốc, bọn họ có phải hay không chính là một đôi thần tiên quyến lữ? Nếu
như có sau này, hắn sẽ dùng cả đời mình để chuộc tội.
A Viên thập phần kiên định nói: “Ta phải về một chuyến, ngươi ở chỗ này chờ ta, buổi tối ta nhất định đến.”
Lan Ẩn bất đắc dĩ, đành phải buông tay. Hắn không biết, Triển Ẩn cư nhiên hạ độc nàng.
A Viên gọi Hoàng Oanh cùng những thị vệ đi theo, nàng không nói lời nào,
cũng không liếc mắt nhìn Lan Ẩn một cái, lập tức ngồi lên kiệu, phân phó hồi phủ.
Lan Ẩn kinh ngạc nhìn theo cỗ kiệu của nàng, dần dần ẩn vào sâu trong núi. Con đường nhỏ uốn lượn như chứa nhiều tâm sự khúc
chiết, đi một hồi, vì sao không tìm thấy đường ra?
Bóng đêm dần
buông xuống, Lan Ẩn vẫn chờ ở ven đường, đột nhiên trên đường xuất hiện
ánh sáng của những chiếc đèn lồng nho nhỏ, thấy không rõ là đèn của ai,
chỉ thấy phía trước đèn lồng có viết một chữ “Triển”.
Trong lòng hắn vui vẻ, bước ra nghênh đón. Đến gần, mới phát hiện là thị nữ bên cạnh nàng buổi chiều đã từng gặp qua.
- “Phu nhân phân phó đưa cái này đến.”
Nhìn vật mà thị nữ kia đưa qua. Lan Ẩn trong lòng căng thẳng tiếp nhận. Đó là một chiếc khăn làm bằng tơ lụa mềm mại.
Chiếc khăn lụa có một mùi hương rất thơm. Dưới ánh đèn lồng, trên chiếc khăn hiện lên những dòng chữ nhỏ nhắn.
Đông phong lỡ
Tường ngăn đưa đến bàn đu dây
Bạch y như tuyết hoa đào rơi
Một cái liếc mắt duyên sai đường
Hận sinh mệnh tồn tại trong bức vách
Thành tâm trăn trở điêu tàn
Vân trung ai gửi cẩm thư đến
Hận chi có thể đừng biết nhau
Trong ngực hắn một trận đau nhức, đem chiếc khăn lụa cất sâu trong lòng. Hắn
biết, mọi thứ không thể vãn hồi, cũng vô pháp có được.
Khắp Sơn Tây gió nổi lên, lúc này chỉ mình nàng lạnh lẽo. Triển Ẩn trở về phủ đã là đêm khuya, ánh trăng tròn vành vạnh, bóng cây lay động, trên núi
tiếng gió so với bình thường phá lệ rét lạnh, giống như tiếng phụ nữ
thấp giọng nức nở.
Xuyên qua hành lang gấp khúc liền thấy ngọn
đèn ấm áp trong phòng ngủ. Hắn hận không thể ngay lập tức nhìn thấy
nàng, bước chân có chút chần chờ. Trên hành lang kéo dài bóng dáng của
hắn, có chút cô tịch.
Hắn thở sâu, khe khẽ đẩy cửa ra.
Kỳ
quái là, tối nay nàng vẫn chưa ngủ. Ngồi trước ngọn đèn, cúi đầu ngưng
thần. Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, nàng ngẩng đầu đối hắn ôn nhu cười,
tối nay ánh mắt của nàng phá lệ ẩm ướt.
Nhìn thấy nàng, tâm hắn liền sinh ra sự ấm áp ôn nhu, dần dần lan tràn đến toàn thân.
- “A Viên, nàng như thế nào còn chưa ngủ?”
Hắn đi qua, đem đầu nàng tựa vào lòng mình. Ngón tay tự nhiên vuốt ve mái
tóc dài đen mượt. Trên người nàng có mùi thơm nhàn nhạt, là hương vị hắn lưu luyến nhất. Hắn hít thật sâu, muốn làm phai nhạt mùi máu tanh vương trên người mình.
Dù đã trễ, hắn vẫn muốn trở về nhà. Muốn gặp
nàng, lại sợ nhìn thấy nàng. Chứng kiến nàng vẫn như trước đối với hắn,
hắn liền thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy lại có thêm một ngày hạnh phúc, hắn chỉ có một mong muốn duy nhất là