The Soda Pop
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323982

Bình chọn: 9.5.00/10/398 lượt.

ơ thể như chìm trong hầm băng, lạnh lẽo đến thấu xương.

- “Nàng

có biết vì sao hắn phải nhất định để nàng gả cho Triển Ẩn không? Bởi vì

Triển Khả Khải làm kinh đô thống lĩnh hai mươi năm, nhưng dũng sĩ Trung

Lang tướng hắn vĩnh viễn không thể đụng đến. Hướng chính đế trời sanh

tính đa nghi, chỉ tin tưởng người trong nhà, dũng sĩ quân bảo vệ hoàng

cung, Trung lang tướng chỉ có thể là thân thích của hắn. Dũng sĩ quân và cấm quân kinh thành hai đội quân này trên thực tế không phải hỗ trợ mà

là kìm hãm lẫn nhau. Phò mã luôn là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Trung

lang tướng. Nàng là nữ nhi Hướng chính đế yêu nhất, Triển Ẩn sớm muộn gì cũng ngồi trên vị trí kia. Quả nhiên, Hướng chính đế đối với Triển Ẩn

rất thưởng thức coi trọng, ngắn ngủi nửa năm thời gian, mục đích của

Triển Khả Khải đã đạt được.”

ắn một hơi nói xong, như một đạo sấm sét đánh xuống đầu A Viên. Kinh ngạc, khiếp sợ, tuyệt vọng, phản bội,

còn có vô số cảm xúc không rõ tràn đến, A Viên đau đến xé rách lòng, lại khiếp sợ đến ngay cả nước mắt cũng không rơi một giọt. Nàng chính là

kinh ngạc nhìn Lan Ẩn. Tưởng chui vào trong lòng hắn, xem những lời hắn

nói đến tột cùng có phải sự thật hay không.

Lan Ẩn lại nói: “Nàng vừa rồi mới vào kinh thành?”

A Viên vô lực gật đầu, gần như mất khả năng suy xét.

Lan Ẩn ngạc nhiên hỏi: “Vậy nàng đã phát hiện ra trong kinh có biến hóa?”

A Viên lắc đầu, nàng vẫn ngồi trong kiệu nghĩ đến tâm sự của mình, lại

thêm sợ bị người phát hiện ra hành tung, ngay cả rèm kiệu cũng không lộ

ra một kẽ hở.

Lan Ẩn thật sâu thở dài một tiếng, từ trong tay áo

xuất ra một vật, đưa tới trước mặt nàng. A Viên nghi hoặc tiếp nhận, đó

là một đồng tiền. Nàng cẩn thận nhìn thoáng qua, càng cảm thấy kỳ quái,

mặt trên viết là nguyên vinh thông bảo, Nguyên Vinh, niên hiệu thật xa

lạ.

Lan Ẩn thấp giọng nói: “A Viên, hiện tại đã là thiên hạ của Đại Huyên, Triển Khả Khải là đương kim hoàng đế.”

Ngón tay A Viên run run, đồng tiền theo khe hở rơi xuống.

- “Ngươi nói cái gì?”

- “Ta nói thiên hạ của phụ hoàng nàng nửa tháng trước đã bị Triển Khả Khải đoạt.”

- “Ngươi nói bậy, ta không tin.” A Viên lớn tiếng quát, trong lòng bắt đầu kinh hoảng, hô hấp đều trở nên khó khăn.

- “Ta nơi này có một phần văn kiện bí mật. Chính là vì vậy, Triển Khả

Khải mới không dám giết ta, ta mới có thể còn sống mà đi gặp nàng.”

Trong tay Lan Ẩn là một mảnh lụa màu trắng, mặt trên có chữ viết. A Viên run

rẩy nhận lấy, sau khi xem xong, ánh mắt dừng xuống hai cái tên cùng dấu

điểm chỉ cuối cùng: Mộ Dung Lan Ẩn, Triển Khả Khải.

- “Đây là

hiệp định của ta với Triển Khả Khải, nàng đã tin chưa. A Viên, ta đến

dẫn nàng đi. Ta sợ phụ tử Triển gia sẽ giết nàng, ta đã buông tha cho

nàng một lần, về sau, không có lần thứ hai.”

A Viên tâm như tro tàn, ngơ ngác nhìn hắn, hỏi: “Những lời ngươi nói đều là sự thật?”

- “A Viên, nàng thử ngẫm lại xem, hết thảy vì sao lại vừa khéo như vậy?

Còn ta vì sao phải lừa nàng? Triển Ẩn vì sao phải bố trí thủ vệ trước

cửa phủ không cho người ra vào? A Viên, nàng hiện tại rất nguy hiểm,

Triển Khả Khải hẳn sẽ không bỏ qua cho người nhà Vân thị, nàng theo ta

đi, đến Yến quốc.”

- “Phụ hoàng ta đâu?”

Lan Ẩn thấp giọng trả lời: “Bị buộc tự sát.”

A Viên suýt nữa ngất đi, thân thể lung lay sắp đổ được Lan Ẩn đỡ lấy.

Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng ngay cả một tia khí lực cũng không có.

- “Mộ Dung Lan Ẩn, ngươi buông.” A Viên lạnh lùng nói xong, thân thể lại bắt đầu run rẩy.

Lan Ẩn chậm rãi thả lỏng vòng tay, thấp giọng nói: “A Viên, ta biết hết

thảy đều do ta gây nên, ta thực xin lỗi nàng. Ta không có mặt mũi đối

mặt với nàng. Ta cũng không dám hy vọng xa vời được nàng tha thứ, ta chỉ muốn vãn hồi mọi thứ nhiều nhất có thể, ta không thể trơ mắt nhìn nàng

nằm trong tay phụ tử Triển Ẩn. Ta muốn mang nàng đi, mặc cho nàng có oán hận ta hay không, ta cũng phải mang nàng đi. Về sau, ta vĩnh viễn không buông tay nàng ra.”

- “Mộ Dung Lan Ẩn, ta nên cám ơn ngươi sao? Thời khắc nguy cấp không để ý đến an nguy của bản thân mà đến cứu ta.”

A Viên lạnh lùng cười, quay đầu, nước mắt rốt cuộc lã chã rơi xuống, mơ hồ không nhìn rõ khuôn mặt Lan Ẩn.

Đã từng là một hồi ức tốt đẹp, lần gặp gỡ đầu tiên trên bờ tường cao cao trong làn gió xuân ấm áp…

Đã từng là tâm nguyện duy nhất, chờ đợi được gặp lại sợ gặp lại, xa xa

nhìn thấy bóng dáng hắn, không biết là nên đối diện hay trốn đi…

Buồn cười hay vẫn còn nuối tiếc? Gặp hắn, lại gặp một con người khác trong

hắn. Nguyên lai đều là lừa gạt. A Viên ơi là A Viên, một khắc phụ hoàng

gọi tên nàng, có từng nghĩ đến “viên mãn” ngày hôm nay? A Viên đột nhiên muốn cất tiếng cười to, ngón tay bấu lấy thân cây thật sâu cắm vào, cho đến khi đầu ngón ray rướm máu vẫn không hề hay biết.

Đôi mắt Lan Ẩn ẩm ướt, hắn hít thật sâu một hơi, không đành lòng nói: “A Viên, nàng hẳn là rất hận ta. Nhưng ta xin nàng, hãy rời đi cùng ta, được không?”

Rời đi cùng hắn? Lời hắn nói nghe thật buồn cười. Hắn rõ ràng đồng ý người

ta buông tha cho nàng, chắp tay đem nàng dâng cho người ta, đem nàng đẩy v