
tay lên cao, vạt áo rơi xuống, lộ ra cổ tay
trắng nõn như băng tuyết. Thứ nàng ngày đêm không rời, lưu quang khóa,
giờ phút này không còn trên cổ tay nàng.
Triển Ẩn như phát điên,
kéo nàng ôm siết vào ngực. Nỗi sợ hãi phô thiên cái địa ùn ùn kéo đến,
hắn hoảng loạn ôm lấy nàng, dùng toàn bộ khí lực toàn thân, tựa hồ chỉ
có như vậy mới giữ lại nàng mãi mãi bên mình.
Nàng cư nhiên dùng biện pháp như vậy trừng phạt hắn, làm cho hắn không còn một tia cơ hội để vãn hồi.
- “Đều nói hứa nguyện ở tam sinh tự rất linh, ta cư nhiên còn cầu nguyện
cùng ngươi cửu thế. Ta thực sợ kiếp sau hội ngộ gặp ngươi. Ngươi ngày
sau nhất định là ngôi cửu ngũ, nếu chuyển thế nhất định sẽ là người. Cho nên, ta thà luân hồi làm súc sinh, như vậy, sẽ không cùng ngươi dây
dưa, vĩnh viên không gặp lại. Ngươi nhất định phải ở trên mộ của ta
trồng một bụi cây mận gai, thời khắc nhắc nhở ta, phải nhớ, phải nhớ,
vĩnh viễn đừng gặp lại ngươi.” Nàng đã muốn thống khổ đến cả người phát
run, cơ thể chống đỡ không nổi, lại cố nén từng chữ từng chữ nói hết.
Triển Ẩn cả người như nhũn ra, nhưng lại không có khí lực ôm lấy nàng, hắn
lảo đảo ngồi bệt xuống đất, nàng ngã vào trong ngực hắn, sắc mặt tái
nhợt, ngay cả môi cũng một màu tuyết trắng. Hắn run lẩy bẩy, nước mắt
rơi đầy trên khuôn mặt nàng, mơ hồ che mất dung nhan, hắn hoảng hốt vươn tay chà lau, muốn nhìn thật rõ ràng, dung nhan kia vĩnh viễn nhìn không đủ. Nước mắt trên mặt hắn, lau một tầng lại xuất hiện một tầng, nàng từ đầu tới cuối, chưa từng trước mặt hắn chảy một giọt nước mắt.
Mà hắn, tựa hồ đem toàn bộ nước mắt cả đời này chảy cạn.
Huyên Hướng có một nữ nhân khiến tất cả mọi người trên thiên hạ đều hâm mộ, chính là đương kim hoàng hậu Uất Trì, ta cũng không ngoại lệ.
Ta mười bốn tuổi
tiến cung, khi đó tiên hoàng còn đang tại vị. Hắn là một người cực kỳ
nghiêm khắc bảo thủ, mọi người trong cung đều sống trong tâm trạng nơm
nớp lo sợ. Sau khi tiên hoàng qua đời tân hoàng đăng cơ, ta từng ở trong ngự hoa viên xa xa nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu một lần. Tuy
cách khá xa không thấy rõ dung nhan, nhưng vẫn cảm thấy hoàng thượng
thân tư cao lớn mạnh mẽ, bên cạnh hắn là hoàng hậu thướt tha xinh đẹp.
Mọi người hâm mộ hoàng hậu, nguyên nhân chỉ có một, hậu cung ba ngàn giai
nhân, hoàng thượng cư nhiên không có nạp phi, mặc dù đại hôn cùng hoàng
hậu đã qua hơn hai năm, cũng không thấy hoàng thượng có động tĩnh gì.
Đảo mắt chính là tết trung thu, ta tiến cung đã mười năm, dựa theo lệ thường cũng nên được phóng xuất cung.
Ngày đó, ta mang theo một cái bọc đồ nhỏ đứng ở cửa cung chờ tỷ muội tốt Lâm nhi. Chúng ta cùng nhau tiến cung, cùng nhau xuất cung, rốt cuộc từ
trong nhà giam mười năm lấy lại được tự do. Kìm nén cảm giác vui sướng
trong lòng, ở cửa cung người đến kẻ đi, ta không dám, liền cứ như vậy
giật giật khóe miệng chịu đựng, thật sự rất không thoải mái. Vì thế ta
lén núp dưới một tàng cây, yên tâm cười rộ lên, trong lòng vui mừng nhảy nhót thể hiện hết ra bên ngoài. Rốt cuộc có thể rời đi nơi này.
Đột nhiên, ta cảm giác thấy một đạo ánh mắt dừng ở trên mặt ta. Ta tùy ý
nhìn lướt qua, trong lòng nhảy dựng. Trong cung chỉ có một người có thể
mặc y phục màu vàng. Ta hoảng hốt vội vàng quỳ xuống, vạn vạn không nghĩ ở nơi này gặp được hoàng thượng. Vừa rồi, ta cư nhiên còn làm ra bộ
dáng cười ngây ngô.
Ta bất an không yên quỳ trên mặt đất, nửa ngày vẫn không nhìn thấy góc áo vàng di động.
- “Ngươi tên là gì?”
- “Nô tỳ tên gọi Tề Viện.”
Một khắc kia tựa hồ kéo dài rất lâu, ta quỳ trên mặt đất dường như chết lặng.
Hắn đi rồi, ta lại bị giữ lại. Cửa cung ngay ở phía sau lưng, nhưng từ nay về sau ta không có cách nào bước qua đó.
Ta thường thường cảm thấy khó có thể tưởng tượng, chỉ một cái liếc mắt
ngày đó, ta từ một cung nữ đến hạn xuất cung trở thành phi tử của hắn.
Ngày ta được phong làm Vân phi, có một phụ nhân đến, nàng nhìn ta thoáng
sửng sốt một chút, rồi sau đó lã chã khóc. Nàng cũng không nói gì, chỉ
giúp ta chải đầu.
Sau khi chuẩn bị xong, nàng đưa ra một bộ y
phục, nói là hoàng thượng thưởng. Trong lòng ta rất kỳ quái, nếu muốn
mặc y phục đến tạ thánh ân, tại sao lại cho ta mặc một bộ quần áo cũ.
Nhưng thân phận ta thấp kém, cũng không dám hỏi nhiều, chính là thuận
theo.
Một khắc đối diện với hoàng thượng, ta không dám nhìn hắn.
Hoàng bào trên người hắn rực sáng như ánh mặt trời, hắn ở trong ánh hào
quang đó, ta không dám nhìn lên.
Hắn giống như lần trước, yên lặng nhìn ta thật lâu, sau đó đi tới, kéo tay ta.
- “A Viện.”
Thanh âm của hắn còn rất trẻ, hơi trầm thấp. Ta giật mình, hắn làm sao biết nhũ danh ở nhà của ta?
- “A Viện.” Hắn dịu dàng gọi một tiếng.
Nỗi kinh sợ trong lòng ta dần dần bình ổn, rốt cuộc cũng vụng trộm liếc nhìn hắn một cái, hắn lớn lên thực sự rất đẹp.
Hắn mỗi khi cùng ta một chỗ, cũng không nói nhiều. Chính là luôn thích kêu
tên ta, sau đó yên lặng ngắm nhìn, khuôn mặt thoáng suy tư.
Ta
trở thành đề tài trong mỗi câu chuyện ở hậu cung. Mọi người đều cảm thấy ta được thần tiên chiếu cố,