
hau chiếm một nửa. Hắn vừa cảm tạ ông trời ở trong giây phút sống chết làm cho Tiểu Từ có giải
dược để khởi tử hồi sinh. Hắn vừa đau khổ khi chứng kiến cảnh nàng còn
sống nhưng lại quên đi hắn. Hắn không chịu được việc nàng coi hắn là
người xa lạ, đem tất cả những ký ức có nhau quên sạch. Nhiều niềm vui
hạnh phúc như vậy, mỗi lần hồi tưởng đều như vạn vật sinh sôi, không
muốn tỉnh dậy. Về sau nếu hắn là một vai kịch, vậy nàng sẽ là quần chúng hay là khách nghe? Hoặc là ngay cả quần chúng và khách nghe cũng không
thể, chỉ làm người qua đường, tùy đến tùy đi? Vừa nghĩ đến đây, trong
lòng hắn đau nhức như có hạng vạn con kiến cắn xé, hắn hận không thể lập tức xông đến, đoạt nàng từ trong tay Thư Thư, gắt gao ôm vào trong
ngực, từ nay về sau để nàng trói nàng ở bên người.
- “Tiểu Từ.”
Hắn lần thứ hai gọi tên nàng, cổ họng có chút nghẹn ngào. Giờ phút này
gặp lại đáng nhẽ phải nên vui mừng mới phải, hắn lại cảm thấy tiếc nuối. Hắn cùng nàng thiếu chút nữa chính là thiên thượng cùng nhân gian,
thiếu chút nữa đã trở thành đời đời kiếp kiếp. Vậy mà bây giờ, tuy cùng
tồn tại trong kiếp này, gần trong gang tấc, nàng lại không nhớ rõ hắn.
Hắn mỉm cười đến gần nàng, gắt gao nhìn mỗi một tia dao động nhỏ nhỏ trên
khuôn mặt nàng. Hắn sợ làm nàng kinh động. Nỗi sợ hãi chưa từng có, hắn
tựa hồ có thể nghe tiếng tim mình đập dồn dập.
- “Ca ca?” Tiểu Từ cúi đầu gọi một tiếng, mang theo chần chờ cùng không xác định, kìm lòng không đậu âm thầm liếc mắt nhìn Thư Thư.
Thư Thư buông tay nàng ra, đối nàng ôn nhu cười: “Đúng, hắn chính là ca ca của nàng, Kế Diêu.”
Ca ca? Kế Diêu sửng sốt, nhìn Thư Thư. Hắn nhưng lại đặt mình vào thân
phận này? Trong lòng thoáng lạnh, muốn phát tiết lại phải cắn răng kìm
nén. Thư Thư là ân nhân cứu mạng của nàng, cho nên, cũng là ân nhân cứu
mạng của hắn. Giờ phút này hắn sẽ không so đo chuyện Thư Thư đã nói với
Tiểu Từ những gì, hắn chỉ cần Thư Thư trả lại Tiểu Từ cho hắn là được.
Còn những thứ khác, hắn có thể dùng cả cuộc đời này để chậm rãi thay
đổi, làm cho nàng nhớ lại.
Thư Thư buồn bã cười khổ: “Kế Diêu, ta nói ta là trượng phu của nàng, nàng lại sống chết không tin, xem xem ta thật thất bại thảm hại a.”
Kế Diêu trong lòng cả kinh, âm thầm
may mắn Tiểu Từ không tin. Hắn bước lên từng bước kéo tay nàng, mỉm cười nói: “Tiểu Từ, chúng ta về nhà.”
Tiểu Từ nhìn hắn, nửa tìm tòi
nghiên cứu nửa tin cậy, nửa quen thuộc nửa xa lạ. Đây là người nhà của
nàng? Ca ca? Thật đáng tiếc nàng lại không nhớ ra hắn, chính là cảm thấy an toàn cùng tín nhiệm. Có lẽ, đây chính là cái gọi là quan hệ huyết
thống, làm cho nàng có cảm giác như vậy. Nàng mỉm cười, không trả lời,
mà yên tâm đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn.
Thư Thư nheo mắt
lại, lúc này đây lòng đố kị rốt cuộc tràn đầy mãn phế, đồng dạng đều là
lần đầu tiên gặp mặt, nàng vì sao có thể vui vẻ tín nhiệm hắn, rồi tiếp
nhận hắn. Cho dù là trong thân phận ca ca, vẫn làm cho hắn ghen tị đến
phát cuồng.
Hắn cứ như vậy đứng sững nhìn Kế Diêu đưa nàng đi.
Bàn tay ở sau lứng nắm chặt đến nỗi mỗi khớp xương kêu lên răng rắc.
Không phải của ngươi, chung quy không phải. Cho dù có chiếm hết tiên cơ, dùng hết tâm cơ, vẫn là không được. Hắn lần đầu tiên có loại cảm giác
thất bại, có chút cam chịu số phận mà thở dài.
Tiểu Từ nhìn bên
ngoài Họa Mi sơn trang một con ngựa, không hiểu sao có chút cảm giác
quen thuộc. Con khoái mã nhìn qua, dường như nghe thấy hơi thở của nàng, dụi dụi thân thiết. Lòng tin trong nàng càng vững, đối Kế Diêu cười
cười, hỏi: “Ca ca, đây là ngựa của ta sao?”
Kế Diêu: “Là của ta, bất quá cũng là của ngươi. Ngươi trước kia đều nói như vậy. Ngươi không nhớ sao?”
- “Phải không?” Tiểu Từ hơi sửng sốt một chút, cười tủm tỉm nói: “Nếu như vậy, bạc của ca ca cũng là của ta, ca ca mang ta đi dạo kinh thành, ta
muốn mua vài thứ.”
Kế Diêu nhếch khóe môi cười nhìn nàng. Thói
quen thích dạo phố của nàng một chút cũng không thay đổi. Bất quá, hắn
sẽ không bao giờ cảm thấy đau đầu nữa, có thể cùng nàng rảo bước trên
một con đường, nhìn cuộc sống diễn ra xung quanh, đã là một loại phúc
khí.
Hai người chậm rãi đi, Kế Diêu vẫn nhìn nàng cười. Dần dần,
mặt Tiểu Từ có chút nóng. Nàng cúi thấp đầu, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi cười
cái gì?”
Kế Diêu cố ý nói: “Nga, ta cười, ngươi đã sớm gả cho người ta, như thế nào còn kết tóc kiểu cô nương?”
Tiểu Từ kinh hãi, lập tức dừng bước chân.
- “Ngươi nói cái gì? Ta gả cho người ta? Ta gả cho ai?”
Kế Diêu sờ sờ đuôi lông mày, cười nói: “Gả cho ai cũng không phải Thư Thư.”
Tiểu Từ giậm chân: “Rốt cuộc là ai.”
Kế Diêu cười hì hì nhìn nàng: “Ngươi đoán xem!”
- “Ta, ta cái gì cũng không nhớ rõ, như thế nào đoán a.”
Kế Diêu: “Ai, người ta không biết có bao nhiêu thương tâm đâu. Toàn tâm toàn ý chờ ngươi, ngươi lại đem hắn quên sạch sẽ.”
- “Là ai a?”
- “Quên đi, ngươi nếu đã quên, coi như chính mình vẫn là một tiểu cô
nương, chờ ca ca khi nào lại tìm cho ngươi một người tốt, một lần nữa gả đi.”
Tiểu Từ buồn bực, mạnh tay cho Kế Diêu một quyền: “Chuyện dựng vợ gả chồng há