
là trò đùa, ngươi nói bậy bạ gì đó.”
Kế Diêu cố nín cười, quay đầu nhìn nàng, làm ra vẻ sầu khổ nói: “Ta nói cho ngươi, ngươi nếu không tin phải làm sao bây giờ.”
- “Ngươi nói cho ta biết, ta tự nhiên tin tưởng.”
- “Vì sao tin tưởng ta?”
- “Bởi vì ngươi là ca ca ta a.”
- “Thư Thư nói hắn là trượng phu của ngươi, ngươi không tin, vì sao hắn nói ta là ca ca ngươi, ngươi lại tin?”
Tiểu Từ ngây ngẩn cả người, đúng vậy, lời Thư Thư nói, nàng vốn không quá
tin tưởng, vì sao riêng điều này lại không cảm thấy nghi ngờ?
Kế Diêu ôn nhu nhìn nàng, không gấp không vội chờ đợi.
Tiểu Từ có chút mờ mịt lại có chút khẩn trương, nàng không yên hỏi: “Trực
giác của ta cảm thấy ngươi thực là ca ca của ta, chẳng lẽ không phải?”
Kế Diêu nở nụ cười: “Ta gọi là Kế Diêu, ngươi tên Vân Từ, ngươi nói, ta có phải là ca ca của ngươi hay không?”
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn Kế Diêu, trong lòng bắt đầu dao động, bắt đầu nghi
hoặc, nếu hắn không phải ca ca, vậy hắn là ai? Thư Thư vì sao phải lừa
nàng?
Ánh mắt Kế Diêu nhu tình như nước, chậm rãi nói: “Thời điểm ngươi ngủ thường thích dán vào tường, bởi vì sợ xoay người bị rớt xuống đất. Lúc ngươi tắm rửa, thích tẩy cánh tay trước, dưới nách ngươi có
một nốt ruồi nhỏ, còn có, bên hông của ngươi có hai chỗ lõm xuống.”
Kế Diêu một hơi nói xong, ánh mắt sáng quắc dường như có thể xuyên thấu nàng.
Tiểu Từ sửng sốt, hắn nói như kể lại, đối với từng nơi bí ẩn trên cơ thể
nàng cũng biết tường tận. Hắn, đến tột cùng là ai? Lòng của nàng bắt đầu cuồng loạn nhảy lên.
- “Ca ca, hẳn là sẽ không biết nhiều như
vậy, hẳn là sẽ không biết ẩn ký trên người ngươi, ngươi nói, ta là ai?”
Kế Diêu từng chữ từng chữ nói rõ ràng, chặt chẽ nhìn nàng, tựa hồ rất
mong chờ đáp án từ nàng.
Tiểu Từ khẩn trương đến không thể hô
hấp. Đáp án kia dừng ở bên môi, nàng lại không muốn thừa nhận. Người
trước mắt này, mặc dù mang lại cảm giác quen thuộc, mặc dù có tín nhiệm, nhưng là, muốn nàng thừa nhận khả năng kia, nàng vẫn không thể. Hắn suy cho cùng, vẫn là một người xa lạ đối với nàng.
Nàng bắt đầu né tránh tầm mắt hắn, buông xuống mi mắt không dám đối diện với ánh mắt bức người kia.
Kế Diêu thở dài một hơi, cười khổ nói: “Tiểu Từ, ta không bức nàng, ta sẽ vẫn chờ nàng, chờ nàng nhớ tới ta.”
Tiểu Từ tâm mạnh mẽ nhảy dựng, hắn nói như vậy, chính là chứng minh cho
những suy đoán trong lòng nàng. Tim nàng đập loạn, bắt đầu có cảm giác
xấu hổ. Không còn trạng thái tùy ý tự nhiên như vừa rồi. Hắn, thật là
trượng phu của nàng? Chỉ bằng lời nói từ phía hắn thôi sao? Nếu không
phải, vậy vì sao đối với mọi thứ về nàng đều rõ ràng như thế?
Kế
Diêu thấy nàng đỏ mặt cúi thấp đầu, trong ngực rục rịch. Hắn nắm lấy bàn tay nàng, ôn nhu nói: “Như thế nào, nàng chán ghét ta?”
Sắc mặt Tiểu Từ càng hồng, muốn rút tay ra, lại bị hắn nhanh tay nắm chặt.
- “Mọi tấc trên da thịt nàng ta đều sờ qua, chỉ sờ bàn tay nhỏ bé này thì đã sao, không cần bịt tay trộm chuông.”
Tiểu Từ cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng như lửa, vừa thẹn vừa giận nói: “Ngươi nói bậy.”
Kế Diêu cười hì hì nói: “Ta không nói bậy. Trước ngực của nàng còn có một nốt ruồi màu đỏ, ta vừa rồi quên nói.”
Sắc mặt Tiểu Từ đã muốn hồng như ráng chiều. Nàng xấu hổ buồn bực lại không biết làm thế nào, bởi vì tất cả những điều hắn nói đều đúng. Hắn, thật
sự ngay cả toàn thân nàng đều đã xem qua.
Kế Diêu nhìn bộ dáng
nàng ngượng ngùng đến muốn chui xuống đất càng thêm buồn cười, tiến đến
bên tai nàng nói nhỏ: “Nàng không cần xấu hổ, nàng nếu cảm thấy chịu
thiệt thòi, buổi tối đổi lại ta cho nàng xem ta là được.”
Những
lời này chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, thành công làm Tiểu Từ
ngượng ngùng không dám phản kháng, cảm thấy toàn thân đều bắt đầu nóng
bỏng. Cố tình Kế Diêu còn không có ý buông tha, tiếp tục thì thầm: “Nói
không chừng, nàng hiện tại đã muốn hoài mang đứa nhỏ. Tháng trước, chúng ta vẫn còn ân ái mặn nồng cơ mà.”
- “Kế Diêu!” Tiểu Từ chịu đựng đến cực hạn, giậm chân hô to một tiếng, xoay người toan bỏ đi, chỉ cảm
thấy các khớp ngón tay đều bắt đầu nóng, sắc mặt hồng thành cái dạng gì, không nghĩ cũng biết.
Kế Diêu đột nhiên từ phía sau ôm lấy nàng, bàn tay lần theo vạt áo nàng luồn vào.
Tiểu Từ vừa sợ vừa thẹn, rõ ràng đang là ban ngày hắn lại muốn phi lễ nàng
sao? Nàng tức giận, dừng sức giãy dụa. Kế Diêu bật cười tùy ý nàng giãy
dụa, chính là gắt gao ôm nàng, đem ống tay áo nàng vén lên.
- “Nàng xem, trên cánh tay nàng đã mất hạt chu sa, ta không lừa nàng đi.”
Nàng kỳ thật đã sớm hoài nghi qua, chỉ là không muốn tin mà thôi. Giờ phút
này khẩu khí hắn khẳng định như vậy, làm cho nàng càng thêm hoảng hốt.
- “Là ta làm cho nó biến mất.” Hắn ở bên tai nàng ôn nhu ngọt ngào thủ
thỉ. Thân thể nàng đang cứng đờ đột nhiên mềm nhũn, lại bắt đầu nóng hầm hập.
Nàng liều mạng tránh vòng tay ôm ấp của hắn, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi nói bậy, ta mới không phải dễ dãi như vậy.”
Kế Diêu ung dung nhìn nàng, nụ cười mang theo sự đùa cợt cùng sủng nịch.
- “Ta mới không vội. Ngày đó đều là nàng chủ động, ở trống trơn đài