Insane
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323775

Bình chọn: 7.5.00/10/377 lượt.

chặn đường hôn ta.”

Tiểu Từ không biết hắn nói thật hay giả, dù sao nghe vào tai cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

- “Ta không tin.” Nàng có chết cũng không thừa nhận. Dù sao cũng không nhớ rõ, ai biết hắn có nói thật hay không.

- “Kia ta dẫn nàng đi xem, có lẽ nàng đến nơi có thể nhớ ra được gì đó.”

- “Được, ngươi dẫn ta đi.”

Kế Diêu xoay người lên ngựa, cúi xuống thân mình, kéo lấy cánh tay nàng

nhấc bổng lên đặt trước người. Sau đó giục ngựa phóng đi.

Tiểu Từ ngồi ở trước ngực hắn, cố ý hay vô tình đều đụng phải da thịt hắn, xung quanh đều là hơi thở nam tính của hắn, mùi vị tự nhiên dễ chịu, dường

như là hương vị trong tiềm thức nàng thích nhất. Tim của nàng lại bắt

đầu đập loạn.

Đường về càng ngắn, khoái mã chạy ròng rã cả ngày, ánh tà dương nhuộm chân trời sắc màu ấm, hoàng hôn buông xuống.

Kế Diêu thả chậm tốc độ, nói: “Tiểu Từ, sắc trời cũng không còn sớm nữa,

chúng ta trước tìm một khách điếm nghỉ tạm, sáng sớm mai lại lên đường.”

Tiểu Từ dọc đường đi đều lo lắng suy nghĩ về mối quan hệ của mình và Kế

Diêu, nhưng là, càng nghĩ càng loạn, nàng không yên lòng đáp: “Được.”

Hai người tìm được một khách điếm nho nhỏ, xuống ngựa.

Chủ quán vừa thấy có khách nhân, lập tức nhiệt tình đón tiếp, đon đả bưng trà mời cơm.

Tiểu Từ không có khẩu vị, không chút để ý gảy gảy mấy hạt cơm. Vừa nhấc mắt

đã thấy Kế Diêu một bên sung sướng ăn cơm, một bên nhìn nàng. Hắn rõ

ràng không cười, nhưng ánh mắt đều toát lên ý cười, vừa lòng thấy bộ

dáng bối rối của nàng.

- “Ăn nhiều một chút, nàng gần đây rất gầy. Chờ đến lúc trở về nhà, ta bảo mẫu thân hảo hảo bồi bổ cho nàng.”

Trong lòng nàng nhảy dựng, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân của ai?”

Kế Diêu cười hì hì nói: “Của ta chính là của nàng.”

Tiểu Từ ngẩn ra, sắc mặt lập tức chuyển đỏ: “Ta không muốn ăn. Ta lên lầu trước.”

Chủ quán thấy Tiểu Từ rời đi, liền ngăn đón, lấy lòng hỏi: “Phu nhân muốn

đi nghỉ? Trên lầu còn ba gian phòng trống. Phu nhân tự mình chọn.”

Tiểu Từ bị hắn gọi một tiếng “phu nhân” liền cảm thấy ngượng ngùng. Chẳng lẽ người qua đường đều nghĩ nàng là nữ tử đã có chồng? Cùng hắn một đôi?

Nàng cong khóe miệng theo chủ quán lên lầu hai, chọn một gian phòng nhỏ, sau đó chỉ vào gian cách vách nói: “Gian này, cấp cho vị khách nhân dưới

lầu kia, một hồi nữa ngươi tìm hắn lấy bạc.”

Chủ quán sững người, gật đầu nói hảo.

Tiểu Từ ngồi trên giường sầu lo, trước mắt đang trên đường về nhà. Chẳng lẽ

thật sự nhận định hắn là trượng phu, đi gặp cha mẹ chồng.

Việc

này phải như thế nào cho phải? Mặc dù hắn đối với nàng hết thảy đều rõ

như lòng bàn tay, đưa ra chứng cứ đều vô cùng xác thực, nhưng nếu muốn

nàng ngay lập tức thừa nhận là chuyện không thể, càng không thể tưởng

tượng đến cuộc sống vợ chồng kế tiếp. Nàng có chút phiền muộn, mất đi

trí nhớ, thật sự rất thống khổ, cảm giác mờ mịt bất lực thường xuyên

đánh úp lại, nàng không biết chính mình là ai, hết thảy đều dựa vào trực giác.

Tiếng đập cửa vang lên trong không gian yên tĩnh làm cho

nàng giật mình, nàng đứng lên mở cửa, quả nhiên, hắn đứng dựa vào tường, mỉm cười nhìn nàng. Nàng lập tức khẩn trương, che ở trước cửa nói:

“Ngươi, ta đã chọn cho ngươi một phòng ở cách vách.”

Kế Diêu gật đầu: “Ta đã biết. Nàng ngủ đi, sáng mai còn phải đi sớm.”

Tiểu Từ thấy hắn xoay người bước sang phòng bên cạnh, mới thở phào nhẹ nhõm

một hơi, hoàn hảo hắn không đòi dùng chung phòng với nàng.

Kế Diêu đóng cửa lại, có chút cười khổ.

Gần trong gang tấc mà đêm trường nhớ nhau.

Hôm sau ăn qua điểm tâm, hai người khởi hành. Kế Diêu mỗi ngày tinh thần

đều rất tốt, hôm nay nhất định có thể về đến nơi, cho nên cũng không

gấp, ngựa thong thả chạy trên đường, hắn đem áo choàng khoác nhẹ lên

người nàng, một tay cầm giây cương, tay còn lại luồn vào trong áo khoác, vòng qua thắt lưng nàng.

- “Mau buông tay.”

- “Tay ta rất lạnh, nàng giúp ta giữ ấm đi.”

- “Nói bậy.”

- “Nàng xem, gió rất lớn đó.”

Tiểu Từ liếc nhìn bàn tay hắn ghì lấy dây cương có chút ửng đỏ, cũng không

biết nói cái gì, đành phải đồng ý. Trong lòng cũng không chán ghét việc

hắn chiếm tiện nghi của mình. Ủ ấm bàn tay cần lâu như vậy sao? Hận

không thể đem nàng khảm vào trong thân thể thì có. Nàng có chút giận,

giãy dụa tránh bàn tay hắn, trừng mắt liếc hắn một cái.

Kế Diêu

mỉm cười: “Nếu nàng cảm thấy không công bằng, cũng có thể ôm ta. Thân

nhiệt ta rất nóng, nàng có muốn ủ ấm bàn tay không?”

Tiểu Từ xấu hổ cúi đầu, người này, thật đáng ghét, luôn nói những lời đó.

- “Nàng trước kia luôn thích bày trò để ta ủ ấm chân cho nàng, buổi tối

ngủ hận không thể rúc thật sâu vào trong lòng ta, nàng thật sự không nhớ rõ?” Mặt nàng càng đỏ hơn, cúi đầu một chữ cũng không nói.

-

“Nàng còn thích sờ ngực ta, bên trên có một vết sẹo, nhưng là do người

khác gây nên, nàng lại mỗi ngày vuốt ve, nói rằng tất cả đều vì nàng.”

Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, thật sự có chuyện như vậy sao, dù sao

cũng không thể ban ngày ban mặt nói ra những lời này. Nàng vừa thẹn vừa

giận quát: “Im miệng.”

Kế Diêu thực vừa lòng nhìn ngắm khuôn mặt

đỏ bừ