
ý, thế này nàng đã đủ hài lòng.
Một ngày, A Viên bay theo phía sau một đám chim nhạn, tính thể nghiệm một chút tư vị lặn lội đường xa.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, chim nhạn trước mắt một thân tư thái tuyệt đẹp. A Viên vỗ cánh, thản nhiên như mây. Đột nhiên, mông của nàng một trận đau đớn, bắt đầu thẳng tắp rơi xuống, trời đất quay cuồng lại
rớt trúng ngọn cây. Tiếp theo nàng liền nghe thấy tiếng ngựa hí cùng chó sủa. Sau đó vang lên thanh âm mà ba đời ba kiếp nàng cũng không thể
quên:
– “Nguyên lai cái này gọi là chim sợ cành cong.”
Tiểu Chu xách nàng lên nhìn:
– “Kỳ quái, bắn trúng đuôi cũng có thể chết.”
– “Có thể là hù chết.”
Kiếp thứ năm, A Viên khóc rống nói:
– “Chỉ cần cách xa tiểu tử Kế Diêu kia, ta thành cái gì cũng được!”
Vì thế nàng liền đầu thai thành một con tuấn mã, thư thái ở thảo nguyên
rong ruổi, cách xa Trung Nguyên vạn dặm, nàng rốt cuộc không cần lo lắng gặp phải tiểu tử kia.
Quả nhiên thế gian mười chuyện thì tám
chuyện không như ý, không lâu sau A Viên bị lựa chọn tiến cống cho Trung Nguyên, nàng âm thầm cầu nguyện, kết quả một đường cầu nguyện đến
chuồng nhà Kế Diêu.
Thiên ý a, A Viên buồn bực không vui, dự cảm
thấy mệnh của mình còn lại không bao lâu. Quả nhiên, rất nhanh nàng khí
hậu không hợp, thượng thổ hạ tả, đi tới lão người quen trước mắt.
– “Ai nha, ngươi đến nơi này của ta rất thường xuyên, ta công vụ thực bận rộn, không thể tiếp đãi ngươi được.”
Nhìn Diêm vương lão gia bộ dáng không kiên nhẫn, A Viên thực buồn bực, nàng cũng không muốn như vậy mà.
– “Nếu không, người làm người đi?”
– “Không.”
A Viên dứt khoát từ chối đề nghị của ông ta, làm người mệt chết đi, nam
phải nuôi sống gia đình, nữ thì sinh nhi dục nữ, bất nam bất nữ nhất
định càng bị tội.
Diêm vương lão gia vỗ án tử:
– “Kia, làm muỗi, uống máu hắn trả thù!”
Mắt A Viên sáng lên:
– “Ai nha, Diêm vương lão gia ngài đúng thật là anh minh sáng suốt, túc trí đa mưu!”
Vì thế, A Viên liền thống thống khoái khoái làm một con muỗi, ý niệm trong đầu là tìm được Kế Diêu, rút sạch máu hắn.
Rốt cuộc nàng cũng có được cơ hội, một đêm hè oi bức, nàng bay theo hắn,
mắt thấy hắn tắm rửa, lại mắt thấy hắn chuẩn bị mặc xong áo quần, nàng
nhắm đến một khối thịt hung bạo nhào tới.
“Ba” một tiếng, A Viên
không biết là ai, chờ nàng lấy được tri giác, lại trông thấy khuôn mặt
sầu khổ của Diêm vương lão gia, không giận nhìn nàng, mà chỉ có thở dài.
A Viên vứt bỏ ý định trả thù, kiếp thứ bảy nàng tính làm một con sâu nằm
trong quả táo. Như vậy nàng có thể ăn no rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn. Thỉnh
không cần khinh bỉ ý tưởng của nàng, bởi vì nàng chịu đả kích nhiều lắm, đã muốn sa sút tinh thần.
A Viên biến thành một con sâu béo ung
dung tự tại. Chỉ tới một ngày, nàng cảm thấy có động tĩnh, rất xóc nảy.
Ban đầu nàng còn tưởng vì mưa to hoặc mưa đá, sau lại phát hiện không
giống. Chờ hết thảy đều yên lặng, nàng bị một tiếng răng rắc làm cho
bừng tỉnh, chỗ ở yên vui của nàng cư nhiên bị cắn đi. Nàng chỉ kịp liếc
mắt xem là ai, đã bị nuốt xuống.
Suy nghĩ cuối cùng khi làm sâu của A Viên là, nàng không chỉ thấy thân thể hắn, còn thấy được nội tạng của hắn.
Diêm vương lão gia thật sự không chịu nổi việc nàng liên tiếp đến thăm, rất kiên nhẫn khuyên nhủ:
– “Ngươi vẫn là làm người đi, như vậy rất tự do, cũng an toàn nhất, chí ít cũng không bị ăn.”
Câu nói sau cùng chạm đến chỗ đau của A Viên, lần thứ tám, A Viên bị ép buộc, không tình nguyện làm người.
Đừng trên cầu nại hà, mạnh bà bưng một chén canh đưa cho nàng, thở dài:
– “Ngươi rốt cuộc cũng phải uống.”
Mạnh bà khẩu khí giống như đối với người quen cũ, A Viên có chút kỳ quái,
nhận lấy chén canh sảng khoái uống cạn. Nàng làm người lý tưởng không
quá nhiều, chỉ cần không gặp lại tiểu tử Kế Diêu kia là được! Đầu xuân là lúc vạn vật sinh sôi, Liễu Sao các ở kinh thành việc làm ăn cũng cực kỳ tốt.
“Liễu Sao các” tên này tự nhiên lấy tự “Nguyệt treo trên đầu cành, người ước
sau hoàng hôn”, đáng tiếc một cái tên lịch sự tao nhã cũng bất quá chỉ
là nơi bướm hoa.
Nhá nhem tối, trời vẫn còn mưa. Thời tiết như
thế này, càng phải có rượu ngon ấm thân, giai nhân giải ngữ, Cho nên, tú bà Cầm nương đã sớm chuẩn bị tinh thần hăng hái đứng ở trước cửa, chỉ
chờ sắc trời tối sầm lại, bạc ào ào màđến.
Trước cửa dừng lại một chiếc xe ngựa, rèm được vén lên, người bước xuống là một nam tử phong
lưu lỗi lạc. Hắn khoác trên người cẩm bào màu xanh nhạt, đầu đội ô quan, tay cầm một chiếc quạt giấy. Người này dung nhan tuấn tú, trời sinh quý khí, Chỉ là khóe mắt hẹp dài, vừa liếc nhìn đã lộ ra một cỗ sắc bén.
Cầm nương sửng sốt, lập tức bày ta khuôn mặt tươi cười tiến lên đón chào:
– “Ôi chao, Thư công tử, khách quý, khách quý!”
Nam tử kia mỉm cười, cũng không nói nhiều, lấy ra một thỏi bạc đưa cho Cầm nương.
Cầm nương mặt mày hớn hở nhận lấy, vô cùng lấy lòng:
– “Thư công tử thật là hào phóng, không biết hôm nay muốn vị cô nương nào?”
Quạt giấy “ba” gấp lại, khóe môi hắn hiện lên một nụ cười:
– “Hôm nay, ta muốn mượn nơi này một chút.”
Cầm nương