XtGem Forum catalog
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323455

Bình chọn: 9.00/10/345 lượt.

có chút không hiểu nguyên do.

Thư Thư quay đầu vung quạt, hai người bên cạnh đỡ một nữ tử từ trong xe, đưa đến trước mặt Cầm nương.

Hai mắt Cầm nương sáng ngời, mặc dù nàng đã nhìn quen những mỹ nhân tuyệt

sắc, nhưng vị nữ tử này vẫn làm cho nàng cảm thấy kinh diễm! Giống như

một vầng trăng tỏa sáng trong đêm, thanh nhã kỳ ảo, trước nàng một nơi

dung tục như thế này nhất thời càng thêm dơ bẩn, những thứ tầm thường

càng tôn thêm vẻ đẹp xuất trần của nàng. Chỉ là sắc môi nàng tái nhợt,

ánh mắt mặc dù trong sáng nhưng không có độ ấm, căm hận trừng mắt nhìn

Thư Thư, hận không thể biến ánh mắt thành lưỡi đao phóng đến.

Thư Thư cười nhẹ:

– “Hôm nay ta ở chỗ này là vì Tiểu Từ chọn phu quân. Như thế này, những khách nhân đến đây, ta sẽ đích thân tuyển chọn một người già nhất, xấu

nhất, bẩn nhất, ta còn muốn kính tặng hắn trăm lượng bạc làm lễ vật hợp

cẩn.”

Hắn tay cầm quạt thản nhiên nói, làm như đang đàm luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Cầm nương sửng sốt, chuyện thế này nàng lần đầu tiên nghe nói. Nàng nhìn

thoáng qua vị cô nương kia, trong lòng kinh sợ. Mặc dù nàng lăn lộn chốn hồng trần nhiều năm sớm đã mài vững tâm như thép, giờ phút này cũng bị

một câu của Thư Thư dọa sợ, giai nhân như thế, lại bị Thư Thư hủy hoại.

Bất quá có tiền có thể sai khiến ma quỷ, hắn đã trả tiền, còn quản nàng ta

làm gì? Sự thương tiếc của nàng nháy mắt tan thành mây khói, tức khắc

cười nói:

– “Hảo! Ý kiến hay. Trước hết mời nhị vị lên lầu nghỉ tạm.”

Nàng đi trước dẫn đường, Thư Sách cười lạnh lẽo, kéo cánh tay Tiểu Từ lên lầu hai.

Trên lầu các, hồng sa bay bay, bức rèm che buông xuống. Hắn đẩy nàng vào tường, dùng quạt nâng cằm nàng lên, cười nói:

– “Ngươi xem, góc độ này rất tốt, khách dưới lầu có thể nhất thanh nhị

sở, đợi lát nữa ta hảo hảo chọn cho ngươi một người, nhất định ngươi sẽ

vừa lòng.”

Hắn cố tình dùng giọng nói phóng đãng, từng chữ rõ

ràng, một cỗ hàn ý đập vào mặt nàng. Tiểu Từ bị hắn điểm huyệt, nói

không ra lời, đôi mắt đẹp nổi giận cùng bi phẫn, hận không thể cắn chết

hắn.

Hắn vừa lòng nhìn da thịt như tuyết của nàng dần dần hiện lên màu hồng, cười nhẹ.

Màn đêm buông xuống, người tới càng nhiều, không khí dần nhuộm mùi phong tình.

Tiểu Từ trong lòng tuyệt vọng bắt đầu không yên đứng lên, một ngọn lửa trong lòng cháy hừng hực, đau đến tê tâm liệt phế.

Hắn ở bên người nàng khẽ phe phẩy quạt, liếc mắt một cái:

– “Ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách sư phụ của ngươi, bốn ngày rồi cũng không tới tìm ngươi. Xem ra ngươi ở trong lòng nàng, một phân

lượng cũng không bằng.”

Hắn có chút tiếc hận thở dài, giống như thương hương tiếc ngọc trơ mắt nhìn một đóa hoa héo rũ nhưng lại bất lực.

Tiểu Từ oán hận trừng mắt nhìn hắn, trong mắt một giọt lệ chực rơi, lại quật cường nén lại, không chịu yếu thế.

Hắn vươn tay giải á huyệt của nàng, thấp giọng cười nhạo:

– “Giờ phút này muốn đổi ý vẫn còn kịp.”

Tiểu Từ tâm đã định cá chết lưới rách, căm hận nói:

– “Ta tuy rằng là nữ tử, nhưng cũng biết nói hai chữ quang minh chính

đại, nhân sinh một đời, không thẹn với lương tâm, không thẹn với người,

tuyệt không đổi ý, còn ngươi, chớ có để đêm dài mất ngủ, lo lắng bị ác

quỷ dây dưa.”

Hắn không để ý cười một tiếng:

– “Thật không?”

– “Ngươi loại tiểu nhân hèn hạ bỉ ổi ti tiện, hiếp bức nữ nhân yếu đuối, không đáng làm nam nhân.”

– “Ngươi là nữ nhân yếu đuối?”

Hắn gằn từng chữ, kéo ống tay áo lộ ra dấu răng trước mặt Tiểu Từ:

– “Tự vệ không được sao? Chẳng lẽ muốn ta ngồi chờ chết, mặc ngươi bày bố?”

– “Được, ta xem ngươi còn ngang ngạnh đến khi nào!”

Hắn mất hết kiên nhẫn, đứng lên bước ra hành lang, một tay cầm quạt chỉ xuống dưới lầu:

– “Ta xem lão đầu kia quả không tệ.”

Tiểu Từ một hồi run rẩy, không dám giương mắt nhìn, trong lòng chỉ muốn chết.

– “Cầm nương, đi mời vị kia lên đây.” Thư Thư chỉ vào một lão nhân lưng còng bộ dáng thô tục, cư nhiên cười đến vô cùng sảng khoái.

Cầm nương vội vàng nhấc váy xuống lầu.

Thư Thư hừ một tiếng, đưa Tiểu Từ vào một gian phòng, đặt trên giường. Lập tức cúi người xuống, thanh âm trầm thấp:

– “Kỳ thật ta cũng có chút luyến tiếc.”

Hắn vuốt ve hai má nàng, thoáng dừng một lát, trong mắt có một tia giao động, nháy mắt lại âm lãnh đứng lên.

Cầu thang vang lên tiếng bước chân giống như nhịp trống đoạt mệnh truy hồn. Tiểu Từ nhắm chặt hai mắt, hàm răng cắn chặt lấy đầu lưỡi.



“Hề hề, nghe nói công tử muốn đưa ta bạc và mỹ nhân, thật sự có chuyện

này?” Một giọng nói đục ngầu có phần kinh hỉ vang lên trong phòng, tâm

Tiểu Từ mạnh mẽ chìm xuống, một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống gối,

lạnh lẽo ẩm ướt, làm cho nàng không khỏi run nhè nhẹ.

– “Chính là vị cô nương kia, ngươi xem có vừa lòng?”

Thư Thư ung dung cười, giọng điệu tựa hồ muốn nhanh chóng xúc tiến.

Lão nhân kia nhanh vài bước tiến đến, Tiểu Từ tựa hồ đã ngửi thấy trong

không khí bốc mùi buồn nôn, tuyệt vọng kéo đến, nàng lặng lẽ niệm một

cái tên, răng cắn xuống bắt đầu dùng sức.

Thư Thư đột nhiên đẩy lão nhân kia ra, tay hắn lập tức chế trụ cằm nàng. Hắn đối với người phí