Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323594

Bình chọn: 7.5.00/10/359 lượt.

hoảng bước ra khỏi chính sảnh.

Tiểu Từ phì cười, lại nhận lấy cái liếc mắt lạnh lùng của Kế Diêu.

Tiểu Từ nhưng lại chưa phát giác, chỉ cảm thấy gia đình này thật đáng yêu,

Kế Ân Mặc nói chuyện khôi hài, Lâm Phương tính tình đơn giản, mà thiếu

niên Kế Diêu kia lại còn già dặn hơn cả phụ mẫu mình, nghĩ đến đó, nàng

nhìn Kế Diêu lại “xì” cười.

Kế Diêu nhíu mày nhìn Tiểu Từ, không rõ di nương vì sao lại thu nhận một đồ đệ không quy củ như vậy.

Lâm Phương đắc ý cười: “Con, đi theo nương là tốt nhất, nương không cần con dậy sớm, cũng không cần con ăn chay.”

Kế Diêu rất muốn lặp lại một chút câu nói của cha hắn vừa rồi. Nhưng hắn

còn băn khoăn đến mặt mũi của nương hắn, uyển chuyển nói:



“Việc này, con muốn tiếp thu tinh hoa của các phái, trăm sông đổ về một

biển, tương lai đi khắp thiên hạ hành hiệp trượng nghĩa.”

– “Thế nhưng, Nga Mi không thu nhận đệ tử nam.”

– “Con chưa nói là muốn đi Nga Mi.”

Tiểu Từ lai “xì” cười, nghe sư phụ nói Nga Mi đều là kiều nữ nha, hắn nếu đi, còn không phải là toàn thân hoa đào hôn mê trở về?

Kế Diêu liếc mắt nhìn nàng một cái, trong mắt mơ hồ có ý giận, giống như rõ ràng suy nghĩ trong lòng nàng.

Lâm Phương đưa ngón tay lên đếm: “Võ Đang, Thanh Thành, Không Động, Thiếu

Lâm ngươi đều đi qua. Ai nha, trên giang hồ chỉ còn các phái bàng môn tà đạo.”

– “Nhân sinh thiện ác, võ công không phân chính tà. Mặc

dù luyện võ công chính phái, nhưng nếu dùng chung với tà đạo, cũng là

uổng công.”

Lâm Phương than thở: “Con, ngươi tuổi còn nhỏ mà đã

có nhận thức chính xác, thật không hổ là con của Lâm Phương ta. Ngươi đã muốn như thế, không bằng theo di nương học võ công đi? Dụng độc, khinh

công, nàng đều là cao thủ đệ nhất. Tuy rằng nàng ở trên giang hồ không

có danh tiếng, nhưng nương biết với bản lãnh của nàng chỉ dạy ngươi vẫn

còn dư dả.”

Tiêu Dung cười nói: “Người trong nhà cũng bán?”

– “Chủ ý của nương ngươi không tệ.” Kế Ân Mặc hợp thời xuất hiện, sắc

mặt đã khôi phục như thường. Sự lợi hại của Tiêu Dung hai mươi năm trước hắn đã sớm lĩnh giáo rồi. Khi đó hắn vướng mắc về thân phận, do dự

không biết có nên cưới Lâm Phương hay không, kết quả bị Tiêu Dung thu

thập, liền ngoan ngoãn đem đại kiệu thú Lâm Phương vào cửa.

Kế Diêu âm thầm phát sầu, trước mặt di nương cũng không dám khước từ, có chút lắp bắp:

– “Con cũng không muốn học cái gì mà dụng độc.”

Kế Ân Mặc lên tiếng giảng hòa: “Ăn cơm trước, biểu tỷ đường xa tới chơi,

ta vừa rồi phân phó nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, biểu tỷ, mời!”

Đề tài học nghệ tạm thời dừng lại, Kế Diêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặt mày

dãn ra, Tiều Từ nhìn thoáng qua, cảm thấy hắn so với Đông Sơn a bảo đẹp

hơn một trăm lần, giống như người trong họa.

Ăn cơm xong, Lâm Phương nhiệt tình hiếu khách dặn dò Kế Diêu đưa Tiểu Từ đi dạo.

Tiểu Từ hiển nhiên cầu còn không được, nàng từ lúc tám tuổi bắt đầu có trí

nhớ, chưa từng xuống núi. Đến Định Châu, quả thực phải xem cho đã mắt.

Đi dạo một lúc, Tiểu Từ hứng thú không giảm, Kế Diêu lại phiền muốn chết,

thẳng đến khi Kế Diêu bụng đói kêu vang, Tiểu Từ vẫn mắt sáng như sao.

Kế Diêu cố gắng theo sát, Tiểu Từ như một con chim hỷ thước, bắt gặp đồ

chơi bên đường đều hô to gọi nhỏ, nhận lấy ánh mắt quan sát của mọi

người, làm cho hắn thực không được tự nhiên. Hắn nghiêm mặt, lặng lẽ

theo phía sau trả tiền. Thẳng đến khi Tiểu Từ cầm trong tay không dưới

mười thứ, muốn một đống hoa hô lên đòi nhét trong tay hắn, hắn cắn răng

nói:

– “Ngươi muốn đi dạo tới khi nào?”

Khuôn mặt Tiểu Từ tỏa sáng, thản nhiên cười:

– “Nghe nói chợ đêm ở đây rất náo nhiệt, chúng ta phải xem hết mới quay về chứ?”

Xem hết chợ đêm? Kế Diêu nhìn thoáng qua ánh chiều tà, trước mắt đầy hắc tuyến.

Hắn liếc nhìn một quán trà ven đường, nói: “Chờ tối rồi lại đi dạo.” Hắn

không tiện nói mình mệt mỏi, nói đến cũng lạ, trước kia ở trên núi luyện công, từ sáng đến tối cũng không cảm thấy mệt, như thế nào vừa đi dạo

phố liền cảm thấy trong lòng buồn bực?

Tiểu Từ nghe lời theo hắn vào quán trà, sau khi ngồi xuống, Kế Diêu bắt đầu hối hận.

Mỗi một trà cụ nàng đều muốn hỏi cho rõ ràng, sau đó lại bắt hắn diễn tập

một lần cho nàng xem. Kế Diêu nhẫn nại kể xong, uống hết một chung nước

trà, nói đến miệng khô lưỡi nóng.

Nàng bày những thứ kỳ lạ cổ

quái vừa mua ra ghế, càng không ngừng chui xuống gầm bàn gầm ghế nhặt,

xoay đi xoay lại vài lần như thế, tóc tai có phần lộn xộn, vài sợi tóc

mai rũ xuống bên thái dương, từng sợi phất phơ bên tai, khiến cho dung

nhan nàng vốn thanh lệ thoát tục giờ phút này càng thêm vài phần phong

tình kiều diễm, người lui tới làm như vô tình nhìn qua, nàng lại tùy

tiện khom lưng tập trung tìm kiếm, hồn nhiên không phát giác.

Kế Diêu liếc nhìn nàng, trong lòng không khỏi thở dài.

Tiểu nhị bưng trà bánh đến, Kế Diêu xác thực rất đói bụng, lại nghĩ, như thế này còn muốn chiến đấu đến đêm, đường còn dài, vẫn là trước mắt lấp đầy cái bụng.

Chờ hắn ăn vài miếng bánh tô vân, giương mắt nhìn Tiểu Từ đối diện, phút chốc ngây ngẩn cả người. Miệng nàng dính đầy hạt vừng còn nhìn hắn cười cườ


Duck hunt