
i.
Kế Diêu không nói gì, đưa cho nàng một cái khăn lụa.
– “Tặng cho ta sao?” Tiểu Từ hớn hở tiếp nhận, khăn lụa trắng noãn, tựa như hắn sạch sẽ trong trẻo. Nàng đặt ở trong lòng, cảm giác ấm áp
truyền tới, trơn trơn mềm mềm. Nàng cảm thấy, Kế Diêu tuy rằng nhìn có
vẻ lạnh lùng, kỳ thật tâm địa cũng tốt lắm, cả đường đi nàng đòi mua cái gì, hắn đều hào phóng đáp ứng.
Kế Diêu nhíu mày chỉ nhìn môi của nàng.
-“Gì vậy?” Đôi mắt của nàng lấp lánh nhìn qua, bên trong hiện lên bóng dáng của hắn.
Kế Diêu bất đắc dĩ, nói thẳng: “Trên miệng ngươi có dính hạt vừng.”
Tiểu Từ giật mình cười, vươn đầu lưỡi đảo quanh một vòng. Kế Diêu hoàn toàn không nói nên lời, khăn tay kia xem như cho nàng.
Hoàng hôn buông xuống, Tiểu Từ liền vội vã kéo tay Kế Diêu ra khỏi quán trà, chạy về hướng chợ đêm.
Dọc đường đi, túi tiền của Kế Diêu dần dần hết, hắn rốt cuộc nhịn không được nữa: “Về thôi, di nương sẽ lo lắng.”
Tiểu Từ lưu luyến đành phải theo Kế Diêu trở về.
Về đến nhà, Tiểu Từ đem những thứ hôm nay mua được sắp xếp trên giường
quan sát một cách cẩn thận, sau đó chọn ra một cái định mang đi làm quà
cho sư phụ.
Đi tới trước cửa phòng sư phụ, đột nhiên nghe thấy
bên trong vang lên thanh âm của Kế Ân Mặc, còn mơ hồ nhắc đến tên của
mình, nàng có chút tò mò, đứng nấp ở ngoài cửa.
– “Sức khỏe của Tiểu Từ như thế nào?”
– “Thân thể của con bé vốn rất yếu, ta đã dạy cho nó chín chiêu thức để tự bảo vệ mình, luyện võ công là không có khả năng, trong người nó cũng không có nội lực.”
Tiểu Từ có chút kỳ quái, nàng đang muốn nghe tiếp, chỉ nghe thấy sư phụ ở trong phòng hô lên một tiếng: “Tiểu Từ!”
Tai nàng có chút nóng, sư phụ công lực thật phi thường, chắc chắn đã nghe thấy tiếng động của nàng.
Nàng đẩy cửa ra, đem đại bao mới mua đặt ở trên bàn, vươn đầu lưỡi nghịch
ngợm cười: “Sư phụ, ta không phải cố ý nghe lén, chỉ là muốn xem sư phụ
có hay không đang nói xấu ta.”
Tiêu Dung chỉ chỉ trên trán nàng: “Tiểu nha đầu, sư phụ có nói xấu ngươi cũng không sai đâu.”
Tiểu Từ cười ha hả rời khỏi phòng.
Ánh trăng trong trẻo như nước, trong không khí thoang thoảng mùi hoa quế,
lượn lờ phiêu tán. Nàng hít một hơi thật sâu, nhớ tới mấy ngày nữa chính là rằm Trung Thu.
Đột nhiên nàng nghe thấy trên nóc nhà có một tiếng vang nhỏ.
Ở trên núi luôn luôn yên tĩnh, nên thính giác của nàng đặc biệt nhạy bén, chỉ thấy trên nóc nhà có một bóng đen cầm trong tay vật thể lạ, chẳng
lẽ là trộm? Nàng phi thân nhảy lên, len lén đi theo sau bóng đen kia,
một lát bóng đen dường như phát giác, dừng bước chân quay đầu nhìn lại.
Nàng chờ chính là giờ khắc này, cổ tay vung lên, một màn sương mờ phun vào mặt hắn.
Đúng là Kế Diêu! Hắn lảo đảo một cái suýt rớt xuống. Tiểu Từ bước nhanh tới đỡ hắn, vội hỏi:
– “Thực xin lỗi, ta tưởng trộm.” Lại thấy trong tay hắn, nguyên lai là một vò rượu hoa quế.
Kế Diêu vốn định ngắm trăng phẩm rượu, xóa tan mệt mỏi, lại không nghĩ một phen nhã hứng của mình bị nàng dùng mê dược đánh lén. Hắn không kịp lên tiếng, trước mắt đã tối sầm trực tiếp ngã xuống, vừa vặn nhào vào trên
người Tiểu Từ, ngón tay buông lỏng, bình rượu một đường lăn xuống,
“loảng xoảng” một mùi hương nồng đậm trong bóng đêm tràn ngập.
Tiểu Từ bị hắn đè xuống, ánh trăng vằng vặc, chiếu vào khuôn mặt của Kế
Diêu. Đầu của hắn vừa vặn đặt trên ngực nàng. Mày kiếm nhíu chặt, mũi
thẳng, hô hấp tựa hồ phun lên mặt nàng. Nàng chưa từng cùng nam nhân
tiếp xúc thân mật như thế này, khuôn mặt tuấn lãng, hơi thở nam tính xa
lạ, làm cho người ta mê muội. Nàng giống như nghe thấy tiếng tim mình
đập thình thịch. Rõ ràng bất quá chỉ một cái chớp mắt, nàng vì sao cảm
thấy thời gian giống như chia thành vô số mảnh nhỏ, từng mảnh từng mảnh
sặc sỡ ở trước mắt lưu động, tựa hồ mỗi một động tác mỗi một nhịp thở
đều có tiếng vang, xác nhận lòng nàng đang nhảy múa.
Thân thể hắn gục ở trên người nàng, nàng cũng không dám lộn xộn, chỉ sợ không cẩn
thận, hai người sẽ giống như bình rượu kia, cứ thế lăn xuống.
Vò
rượu vỡ tan làm kinh động người trong phòng, Tiểu Từ nhìn dưới ánh trăng sư phụ cùng vợ chồng Kế Ân Mặc, xấu hổ thiếu chút nữa hôn mê.
Lâm Phương bắt đầu cười ra tiếng.
Tiêu Dung phi thân lên nóc nhà, nâng Kế Diêu dậy, hỏi: “Sao lại thế này?”
Tiểu Từ ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
– “Ta tưởng trộm, cho nên phóng mê dược.”
Lâm Phương ở trong sân ôm cánh tay không nhịn được cười nói: “Hái hoa tặc.”
Tiêu Dung cười cười, ôm Kế Diêu nhảy xuống.
Tiểu Từ vỗ vỗ mặt mình, muốn để bàn tay làm dịu bớt cảm giác nóng bỏng. Mùi rượu phảng phất trong viện dường như làm nàng cảm giác có chút men
say, nàng nhất thời hữu khí vô lực, không thể đứng dậy. Mặt trăng nhô
lên cao, bóng cây sum suê, ánh trăng và sương mù cứ như cảnh trong mơ,
hương rượu hương quế thơm ngào ngạt, nhất thời làm người ta quên hết tất cả.
Nàng ngồi ở trên nóc nhà hoảng hốt. Quần áo phất phơ trong
gió tựa hồ có hơi thở của hắn, thật lâu không tiêu tan, bám chặt không
rời. Kế Diêu tỉnh lại đã
thấy mình nằm trên giường, dưới ánh nến nhàn nhạt, một bóng hình xinh
đẹp