
m nhi.
Đường Phảng thân thể có chút lay động, lảo đảo một
cái nửa quỳ trên mặt đất. Hải Lão Thất cười độc ác bước từng bước tới
gần Đường Phảng.
Tiểu Từ khẩn trương bụm chặt môi, âm thầm nhéo
cánh tay Kế Diêu, trong lòng nàng sốt ruột, không biết vì sao, trực giác mách bảo nàng Hải Lão Thất không phải là người tốt. Mà Đường Phảng dáng vẻ bất phảm, nhìn giống nhân sĩ chính phái, hiển nhiên nàng đứng về
phía Đường Phảng.
Hải Lão Thất ngồi xổm xuống, rút ra một thanh
đoản kiếm, đập vào mắt cá chân Đường Phảng, cười nhạt: “Cắt đứt gân chân của ngươi, như vậy ngươi mới có thể thành thành thật thật đợi Vương gia sai phái.”
Kế Diêu âm thầm đề khí, vận sức chờ phát động. Mười
mấy người vây đánh một người vốn đáng bị người ta khinh thường, hơn nữa
Hải Lão Thất lại bỉ ổi đê tiện như thế, quả thực khiến hắn khó có thể
làm ngơ.
Hắn đang muốn phi thân dùng kiếm khống chế Hải Lão Thất.
Đột nhiên, Hải Lão Thất hét thảm một tiếng, ngã ngửa người về phía sau, đổ
sụp trên mặt đất. Kế Diêu ngưng mắt nhìn, đã thấy cổ họng hắn phun ra
một ngụm máu.
Kế Diêu ngầm thán phục, hắn vậy mà không thấy rõ
Đường Phảng làm thế nào xuất thủ, cũng không nhìn thấy ám khí. Danh
tiếng Đường môn quả nhiên thực sự không phải là hư danh.
Hắn ôm Tiểu Từ từ trên cây nhảy xuống, nhanh nhẹn đi tới bên cạnh Đường Phảng.
Đường Phảng cả kinh, cũng không biết khi nào bên cạnh còn ẩn nấp hai người,
xem thân pháp của bọn họ, chắc chắn khinh công phải đạt đến thượng thừa. Bay lên đáp xuống như một phiến lá cây, ngay cả gió cũng không kinh
động đến một chút.
Trước mắt hiện ra hai người dung mạo thanh nhã thoát tục, như mỹ ngọc thanh khiết, thế ngoại thích tiên, làm cho người ta tâm sinh hảo cảm.
Kế Diêu mỉm cười ôm quyền: “Tại hạ Kế Diêu, năm đó lên núi Thanh Thành học võ, nhận được sự chiếu cố của Đường tam
gia. Nếu tại hạ đoán không sai. Công tử hẳn là hậu bối của Đường tam gia đi?”
Đường Phảng có phần kinh ngạc đánh giá hai người, chắp tay
hỏi: “Ông ấy chính là tổ phụ của ta. Tại hạ cùng với hai vị vốn không
quen biết, các hạ thế nào đoán được thân phận của ta?”
Kế Diêu mỉm cười: “Ám khí như vậy, thân thủ như vậy, lại họ Đường, cho nên ta suy đoán.”
Đường Phảng cười khổ lắc đầu: “Chính là vì danh khí của Đường môn mới chọc cho ta phiền toái.”
Kế Diêu: “Đúng là lợi bất cập hại. Danh tiếng thứ này, thật làm cho người ta khó xử.”
Đường Phảng cũng cười, nhưng lông mày không khỏi cau lại.
– “Ngươi trúng tiệm thân, trước giải độc đi. Tiểu Từ, tiệm thân độc
ngươi giải được chứ?” Kế Diêu quay đầu, không yên hỏi một câu, rất sợ
Tiểu Từ nói “Sẽ không”.
Hoàn hảo, nàng gật đầu.
Đường
Phảng vội nói: “Đa tạ nhị vị. Ta vừa rồi cũng là giả bộ chống đỡ, thừa
cơ chế phục Hải Lão Thất, kỳ thật nhất thời vô phương.”
Tiểu Từ chỉ vào thi thể Hải Lão Thất nói: “Kế Diêu, ngươi tìm trên người hắn, nhất định có giải dược. Đem đoản kiếm đưa cho ta.
Kế Diêu quả nhiên từ trên người Hải Lão Thất tìm được mấy cái lọ. Tiểu Từ
mở ra chọn một cái, lại đem cổ tay Đường Phảng rạch một đường nhỏ, đem
dược bức vào huyết mạch.
Đường Phảng gặp hai người tuấn nhã hào
hiệp, bỗng nhiên sinh ra hảo cảm, ngay cả một chút đề phòng cũng không
có, tùy ý để Tiểu Từ giải độc cho hắn.
Tiểu Từ thản nhiên cười: “Ngươi trong ba ngày cần phải nhịn đói, ngoại trừ nước cái gì cũng không được ăn.”
Đường Phảng gật đầu: “Đa tạ cô nương.”
– “Đường công tử không cần khách khí, ta là Tiểu Từ.”
Kế Diêu đối Đường Phảng nói: “Đường công tử muốn đi đâu? Nếu như tiện
đường, chúng ta cùng đi, độc trên người ngươi một thời gian nữa mới có
thể giải trừ. Nếu gặp phải người của tộc Hải thị đến quấy rầy, dọc đường đi có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Đường Sảng nói: “Chỉ sợ đem lại cho hai người nhiều phiền toái, nhị vị muốn đi nơi nào?”
– “U Châu.”
– “Tứ Xuyên nhất thời không thể trở về, ta muốn đến tìm bằng hữu ở Đàm
Châu trước tránh một thời gian. Ta không phải sợ Hải thị, ôi, nói đến
rất dài.”
Ba người lên xe ngựa. Đường Phảng ngồi bên cạnh Kế
Diêu, than thở: “Bị người quấn lấy cảm giác thực không dễ chịu. Như thể
có một con muỗi vo ve bên tai, khiến cho cuộc sống hàng ngày thật sự khó khăn.”
– “Ta thế nào trước đây rất ít nghe được thông tin về Hải thị?”
– “Bọn họ vốn là đạo tặc trên biển, cho nên lấy Hải làm họ, quen cướp
bóc chiếm đoạt, hạ độc hại người. Suốt nhiều năm bị người trong giang hồ khinh thường. Mấy năm trước đột nhiên quy thuận triều đình, một lòng
nịnh bợ quyền thế trong triều. Ta vốn định đến tham dự võ lâm đại hội,
không biết thế nào bị An vương biết được hành tung, một lòng muốn đem ta thu nhận, thế nhưng tổ huấn của Đường môn ghi rõ không được phục vụ cho triều đình. Ta tự nhiên khó lòng đáp ứng lời mời của Vương gia, vì thế
vội vàng rời khỏi Kinh thành.”
Kế Diêu giật mình, nói: “Chẳng lẽ An vương muốn cưỡng ép?”
– “Vậy cũng không giống. An vương đối với ta cực kỳ khách khí chu đáo,
hắn muốn ta giúp hắn chế tạo một loại cung tiễn, đối phó với nỏ của Yến
quốc.”
– “Đó chính là Hải thị tự chủ trương, nghĩ muốn giữ chân ngươi cho An vương, lấy