
óng đá quốc gia. Mắt ầng ậng nước
nhìn qua giám đốc Điền đang cúi đầu ăn cơm: “Chú ăn xong rồi nhớ mua về
cho cháu một ít.”
Ông ta nhìn tôi khó hiểu: “Giờ cô đang ở trong quán ăn đấy còn gì?”
Tôi tố khổ: “Tổng giám đốc…”
“Tôi thì làm sao?” tiếng nói âm trầm vang lên từ trên đỉnh đầu, Tống Tử Ngôn bưng hai khay thức ăn đặt xuống bàn.
Tội cho thân tôi +1, để trả thù, đã không cho tôi ăn, lại còn mua hai phần cơm!
Hắn chậm rãi ngồi xuống, đẩy một khay sang trước mặt tôi.
Tội cho thân tôi +2, không cho tôi ăn thì thôi, lại còn để thức ăn trước mặt tôi!!
“Nhanh lên một chút.” Hắn trầm giọng nói.
Tôi nhìn chằm chằm vào khay thức ăn nuốt nước bọt, mãi tới khi giám đốc
Điền lén đá cho một cái dưới bàn, tôi mới giật mình ngẩng đầu lên, đã
thấy Tống Tử Ngôn đang nhìn tôi vẻ sốt ruột, lặp lại: “Ăn nhanh lên chút đi.”
Tôi nhìn cả khay thức ăn toàn một màu đỏ, toàn là những món cay có ớt mà
Tống Tử Ngôn vẫn không cho nấu, quay qua nhìn hắn một cái, có hơi nghi
ngờ hỏi lại: “Cái…cái này là cho em ạ?”
Hắn không thèm trả lời, sắc mặt bắt đầu trầm xuống.
Sợ hắn đổi ý, tôi vội vàng chúi đầu vào ăn, nhưng càng ăn càng thấy khó
hiểu, tôi trước giờ vẫn kén ăn, có lần vì quá kén mà bị mẹ cầm cái muôi
đuổi theo đánh cho mấy phát, đây cũng là một trong những nguyên nhân
khiến tôi phải tự chui vào bếp nấu ăn. Mà trong khay thức ăn này có tới
năm, sáu món, toàn là món được làm từ những nguyên vật liệu nhập khẩu
ngày thường khó có thể được thưởng thức…
Lén đưa mắt sang nhìn Tống Tử Ngôn đang im lặng ăn cơm mấy cái, ông trời
đúng là bị hắn dùng nhan sắc quyến rũ rồi, thế nên vận khí mới tốt như
thế, ngay cả chọn món ăn cũng chọn trúng toàn món ngon…
Cơm nước xong lại ngoan ngoãn làm chim chui vào lồng sắt, Tống Tử Ngôn dựa
vào vai phải tôi ngủ rất say. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, hắn không đi
được xe ô tô, vừa lên xe đã lăn ra ngủ như chết, nhưng xe vừa ngừng thì
tỉnh dậy ngay. Trách sao hắn chẳng bao giờ tham gia mấy hoạt động “kiểu
này”, có lẽ vì hắn còn chưa kiếm được cái gối người nào dùng tốt như
tôi!
May là buổi chiều thời gian làm gối người không dài, chỉ ba giờ sau chúng
tôi đã được xuống xe hưởng gió biển. Ấn tượng đầu tiên của người ta khi
đến Thanh Đảo chính là sạch sẽ, thoáng đãng, trong lành. Tuy rằng thành
phố chúng ta cũng rất sạch sẽ, nhưng trong không khí thì toàn khói bụi,
chỉ cần nằm ngửa mặt, ngủ một giấc thì kiểu gì lát nữa dậy cũng được
đánh phấn miễn phí. Nhưng Thanh Đảo thực sự là một nơi trong lành không
nhiễm khói bụi, hít thở cũng vô cùng thoải mái.
Tuy rằng đang mùa du lịch, nhưng công ty đã đặt phòng trước ở một khách sạn lúc còn chưa đông khách. Lần thứ hai tôi mới cảm thấy vào được cái công ty này may mắn cỡ nào, sáu mươi người tới, giám đốc trở lên mỗi người
một phòng, còn nhân viên nhỏ nhỏ thì cứ hai người một phòng, đúng là ăn
chơi không sợ tốn kém.
Nhưng….nhưng đã ăn chơi tới bến như thế, sao lại chỉ thiếu có mỗi một phòng cho tôi?!
Tôi nghi ngờ nhào tới trước quầy tiếp tân hỏi lại: “Có phải nhầm rồi không?”
Nhân viên đứng quầy tiếp tân nhỏ nhẹ: “Tuyệt đối không nhầm ạ, quý công ty
vốn dĩ đã đặt ba mươi hai phòng, lúc nãy ngài đó đã hủy một phòng.”
Tôi quay đầu nhìn qua cái người tiếp tân vừa nhắc tới: “Giám đốc Điền, nghe nói chú vừa hủy một phòng?”
Ông ta gật đầu: “Sao thế?”
“Sao thế à?!” Tôi bực mình: “Không có phòng cho cháu!!”
Giám đốc Điền liếc nhìn Tống Tử Ngôn đang đứng bên cạnh, úp úp mở mở: “Phòng của cô không phải là…”
“Vớ vẩn!” Tống Tử Ngôn nhướn mày lên, ngắt lời: “Lấy thêm một phòng nữa.”
Vẻ hồ nghi trên mặt giám đốc Điền chợt lóe lên, rồi đi tới trước quầy tiếp tân. Lát sau đã quay lại: “Giờ đang là mùa du lịch, không còn phòng nào trống nữa.”
Tống Tử Ngôn nói: “Thế thì đặt phòng ở khách sạn khác.”
Giám đốc Điền gọi điện thoại sang mấy khách sạn khác, mặt lại càng nhăn nhó
tợn: “Khách sạn gần đây đều bị đặt phòng hết rồi, có mấy cái lại ở xa
quá.”
Tống Tử Ngôn trầm ngâm một lát rồi bảo: “Thế này đi, tôi với chú một phòng, Tần Khanh ở phòng tôi.”
Có lẽ có chút “chuyện tốt” sắp bị phá tới nơi, nên cái mặt đầy thịt của
giám đốc Điền xụ lại thành một đống: “Tổng giám đốc, thế không được
đâu!”
Tôi nhìn lại cái thân hình ú na ú nần của ông ta, rồi nhìn lại Tống Tử Ngôn trẻ khỏe, một đoạn phim GV chạy ngang qua óc, tôi cũng lắp bắp la lên:
“Tuyệt đối không được!”
Tôi và giám đốc Điền đồng lòng cùng phản đối, Tổng Tử Ngôn nghi hoặc nhìn tôi: “Hả?”
Tuy anh là người xấu bụng, nhưng còn được bề ngoài nó kéo cho, khiến tôi
đây thân là hủ nữ kìm lòng không đặng mà dâng lên ý muốn bảo vệ anh
tránh xa khỏi bàn tay dâm loạn của lão già béo ú kia, tôi đáp: “Thực ra
là em sao cũng được, trong phòng hai người có sofa, em ngủ ở đó cũng
không sao.”
Hai người kia nhìn tôi, ánh mắt giám đốc Điền nháng lên tia cảm kích, Tống Tử Ngôn hơi ngẩn ra, trong mắt hiện lên ý cười.
Dưới sự chờ mong của bọn họ, tôi dõng dạc: “Em với giám đốc Điền ở chung cũng được.”
Lời vừa dứt, cằm giám đốc Điền rơi ngay xuống đất, mặt Tống Tử Ngôn xám lại…
Rồi giốn