
cô không đủ tiền.”
Hở? Tôi không đủ tiền mua? Có phải nhầm chủ ngữ rồi không?
Hai phút sau khi bước chân ra khỏi cửa hàng, mặt tôi tái nhợt nhưng hai mắt toàn tơ máu, Tống Tử Ngôn diện ngay cái áo sơ mi màu đen, đúng là mặc
vào có vài phần lạnh lùng thật, nhưng mặt hắn thì cứ hơn hớn.
Làm sao hắn có thể không cười được chứ?! Cái áo sơ mi hơn năm ngàn tệ này
bằng một lần quẹt thẻ tiền lương của tôi rồi ấy! Đổi lại là tôi, tự
nhiên được hời lớn như thế mà không cười tới rách cả mồm ra mới là lạ!
Tống Tử Ngôn nói, thân làm sếp tổng thì phải bảo vệ uy tín hình tượng trước
mặt nhân viên cấp dưới, tuyệt không thể để quần áo đầy nếp nhăn như thế
mà về khách sạn được, cho nên phải mua đồ mới, nhưng quay trở lại với
nguyên nhân tại sao áo sếp lại nhiều nếp nhăn, đó là vì sếp tốt bụng
trên tàu trót nổi hứng làm việc thiện che chở cho cái đứa ngu nào đó đã
say sóng còn thích lên tàu, thế nên tiền cái áo này do cái đứa ngu đó
giả.
Hắn là sếp tổng, còn tôi là cái đứa ngu kia.
Tuy không thanh toán bằng tiền mặt, nhưng tôi cảm nhận được cái ví của mình quắt queo lại một cách đáng sợ, nhìn cái áo sơ-mi được mua bằng tiền mồ hôi nước mắt cả tháng trời của mình đang được Tống Tử Ngôn mặc ra đường quyến ong dụ bướm, tôi ân hận gần chết! Sao mình lại có thể mù quáng
tin rằng hắn để ý tới mình chứ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng không thể
có chuyện ấy được, cho dù trong tiểu thuyết nam chính ngược nữ chính,
nhưng cùng lắm chỉ là ngược tinh thần thôi, còn vật chất thì cứ ùn ùn
kéo tới, tuyệt đối là cung lớn hơn cầu!
Còn nhìn lại Tống Tử Ngôn coi, sai bảo thân thể tôi, đầu độc tinh thần tôi, còn ép kiệt cái ví tiền của tôi nữa!!
Nắm chặt ví tiền, cố nén trái tim đau đang rỉ máu mà xem xét lại thật kỹ,
mày thực là quá ngốc, quá ngây thơ rồi, hồi đó Tô Á Văn đối xử với mày
là muốn gì được đó, hệt như công chúa mà còn là giả dối, huống hồ là cái tên Hoàng Thế Nhân trước mặt này!
Ví tiền bị người ta ngược đãi làm tim tôi đau xót, trở lại khách sạn, vừa
nằm uỵch xuống sofa, vết thương lại bắt đầu rỉ máu ra. Trong đầu thầm
nhẩm tính coi năm ngàn ba trăm chín mươi chín tệ kia có thể mua được bao nhiêu hộp cơm, mua được bao nhiêu cái bánh bao, còn cả card mạng [1'>
nữa, càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng khổ sở, đau lòng khổ sở tới mức cơm tối ăn không vô nổi. Tới lúc bụng đói kêu ầm ầm thì lại hối hận, chẹp, đúng là thả con săn sắt bắt con cá rô, cơm chùa ngon không
thèm ăn lại thích tự chi tiền túi, tôi dằn cái dạ dày xuống, uống bảy,
tám cốc nước xong bụng lại càng kêu tợn hơn, tôi rơm rớm nước mắt đành
lê thân xuống dưới kiếm đồ ăn.
Khách sạn công ty đặt phòng lần này rất đẹp, một mặt nhìn hướng ra biển, gần
bãi biển còn có một khu buôn bán nhộn nhịp, bán đủ thứ đặc sản địa
phương, đồ lưu niệm, còn có cả hải sản nướng nữa. May là cách khách sạn
không quá xa, đi tới đó chỉ mất chừng chục phút. Đúng là rất náo nhiệt,
bên này loa điện tử, loa người thi nhau chào hàng rao bán ồn ã, bên kia
là tiếng khách du lịch gào lên trả giá với người bán hàng rong, đâu đó
còn thoảng tới vị cay cay và tiếng xèo xèo đặc trưng của món nướng, đúng là thiên đường của nhân gian. Nhìn những thứ này, tôi tạm thời đá bay
đi nỗi đau đớn ban nãy, thứ đã mất không thể lấy lại được, tới đây du
lịch là để vui chơi cho thoải mái, thế nên, tôi xắn tay áo lên, gia nhập vào đoàn người ồn ã nhộn nhịp.
Mục tiêu xuất hiện rất nhanh, đó là một viên đá màu xanh lục trong suốt,
nhìn dưới ánh đèn có cảm giác sáng lấp lánh. Tôi chỉ vào nó, nói: “Ông
chủ, lấy cái này cho tôi xem được không?”
Ông ta vừa lấy viên đá cho tôi, vừa tán thưởng: “Mắt cô tinh thật đấy, cái này là ngọc lục bảo chính tông [2'> đấy!”
Tôi đặt trong tay, viên đá rất trong và sáng, nhìn qua nó có thể thấy được
vân da lòng bàn tay rất rõ ràng, màu xanh này nếu không có ánh sáng
chiếu vào thì càng xanh hơn, giống như một giọt sáp màu xanh, tôi thích
nó tới không muốn buông tay, ngắm thật lâu rồi hỏi: “Cái này bán bao
nhiêu đây?”
Ông chủ giơ năm ngón tay, nói: “Sáu trăm.”
. . .
Có lẽ thời gian này đã được đặc huấn về khả năng chịu đựng tâm lý, cho nên tôi không hề cảm thấy ngạc nhiên, vô cùng bình tĩnh bắt đầu trả giá:
“Mười sáu có bán không?”
Ông ta nhìn tôi như nhìn con tâm thần, giật lại viên đá rồi đặt vào chỗ cũ: “Không bán.”
Phản ứng của ông ta đều nằm trong dự kiến của tôi, thế nên tôi bèn giả vờ
quay đầu bỏ đi không hề luyến tiếc, nhưng đi tới cửa rồi mà vẫn không
thấy ông ta mở miệng kêu lại, tôi chần chừ ở cửa một lúc lâu, rồi đi trở vào, cắn răng hạ quyết tâm: “Tôi sẽ trả thêm, hai mươi nhé.”
…Lần này không cần phải giả vờ nữa, tôi bị người ta đá ra khỏi đó ngay lập tức.
Oh my God! Đúng là cái loại người không biết tôn trọng khách hàng! (với
cái công phu trả giá đó, con không phải là thượng đế, là cướp của thì
đúng hơn!)
Thừa lúc không ai để ý, tôi hậm hực giơ ngón giữa lên với lão chủ quán mới
thấy trong lòng thoải mái hơn đôi chút, nhưng viên đá kia thì không thể
không nói tới, tiếc quá trời. Hai bên đường cũng có rất nhiều cửa hàn