
Trưởng công chúa, thỉnh an Vĩnh An
Vương.”
Lòng ta
chợt lạnh, nhãn lực của nha đầu kia thật tốt, ta ăn mặc MANLY như thế
mà nàng cũng có thể nhận ra ta, trời xanh chứng giám, ta tuyệt đối
không có nữ cải nam trang theo kiểu ẻo lả giống như trong mấy bộ phim
truyền hình cổ trang đâu đó!
Ho khan một tiếng, trợn tròn hai mắt, ta hỏi: “Thu Nguyệt sao ngươi nhìn ra ta được? !”
Thu Nguyệt nhoẻn miệng cười, nói: “Nô tỳ chỉ biết người có thể khiến Vĩnh An
Vương lặng lẽ đi theo sau, ngoại trừ Trưởng công chúa sẽ không sẽ có
người thứ hai.” 「©」Đôi mắt như thu thủy của Thu
Nguyệt liếc nhìn sang Ất, sau đó lại đảo trở về trên người ta, rồi nàng nói tiếp, “Hơn nữa, nô tỳ chưa bao giờ gặp qua một vị mỹ thiếu niên
tuấn mỹ ‘dị thường’ như vậy.”
Ack… Xem ra ta vẫn chưa đủ thoát tục, vẫn còn rất “đàn bà con gái”?!
“Thu
Nguyệt, ngươi nghĩ rằng ta là một Loli, kỳ thực ta có trái tim của
Shota (*)! Ha ha! ~” Dứt lời, ta đắc ý khi thấy Thu Nguyệt tròn xoe hai mắt vì không hiểu ta nói cái gì, cố nén nụ cười xấu xa vào trong bụng. Khoát khoát tay với Thu Nguyệt, ta nói: “Biểu ca của ta có ở trong phủ không?”
(*) tiếng Nhật, tiếng Trung là Chính Thái, chỉ những cậu bé trai dễ thương, ngược với Loli, chỉ những cô bé gái dễ thương.
Thu Nguyệt hồi phục tinh thần, đáp: “Thiếu gia đang ở trong phủ, công chúa muốn tìm thiếu gia sao?”
Ta gật đầu, mức độ kinh ngạc của Thu Nguyệt so với lúc nãy càng tăng thêm, nhưng nàng vẫn không hỏi thêm gì nữa.
“Thu Nguyệt, ngươi đi bẩm báo với thiếu gia ngươi một tiếng, bảo rằng chúng ta tới.” Ất ung dung thản nhiên mở miệng phân phó.
Thu Nguyệt vừa định xoay người, ta liền kéo nàng lại, nói: “Chúng ta trực tiếp
tới chỗ biểu ca, đừng tạo cảm giác xa lạ như vậy.” Quay đầu lại nhìn
lướt qua Ất, hắn liền hiểu rõ ý ta, khẽ gật đầu.
Ở sâu bên
trong Tây Uyển, hậu viện Tô phủ, một tòa tiểu viện không bắt mắt lắm,
trên bức hoành phi đen viết hai chữ lớn cứng cáp mạnh mẽ theo lối Chữ
Lệ —— Cúc Viên, trong đó một đóa hoa cúc yêu mị màu vàng kim thay thế
cho chữ “Mễ” nằm bên trong chữ Cúc.
(hứng lên làm tấm bảng cho các muội dễ hình dung, đúng lối viết chữ Lệ luôn nhé ^^)
Hai tròng mắt của ta suýt tí nữa thì bị tấm “bảng hiệu” này hút ra khỏi
vành mắt! Ôi trời đất ơi, anh họ của ta không phải là… không phải là cái gì gì đó chứ? ! Cái … cái này đúng là quá chấn động đối với linh hồn
nhỏ bé yếu đuối của ta mà! ~~~
Bất tri bất giác ta thụt lui lại phía sau mấy bước.
“Đừng sợ,
Tô Tử Chiêm chỉ là mồm miệng hơi độc địa một chút, chứ không có ác tâm, hơn nữa nói gì thì nói hắn cũng là biểu ca của công chúa.” Ất quan tâm ghé vào tai ta nói nhỏ, hắn tưởng rằng ta sợ cái lưỡi độc địa của Tô
Tử Chiêm, trong khi thực tế ta chỉ bị chấn động bởi tấm biển trên cửa
mà thôi.
Ta quay
mặt sang mỉm cười với hắn, kéo bàn tay to lớn của hắn, nói: “Đi, chúng
ta đi hội ngộ với vị biểu ca mồm mép độc địa của ta!”
Thu Nguyệt không nhịn được cười khúc khích, vội vàng rút trong tay áo ra một
chiếc khăn tay che miệng lại, không dám nhìn thẳng vào ta.
“Trưởng
công chúa chẳng lẽ không biết, ‘Cúc Viên’ của tiểu nhân không hoan
nghênh những kẻ không mời mà đến sao?” Trường bào xanh đen, tướng mạo
như ngọc, trên tay phe phẩy ngọc phiến, ánh mắt sắc bén nhìn ta chằm
chằm, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tô Tử Chiêm đang gây hấn!
Ta buông
tay Mạc Ly ra, sải bước về phía trước đứng trước mặt Tô Tử Chiêm, nhìn
thẳng vào mắt hắn, nhìn một cái thật sâu, rồi kiễng chân ghé vào tai
hắn cười nói: “Biểu ca à, hiện tại ta tùy tiện nói ra một tội trạng là
có thể đem huynh ra xử… cung hình (thiến) đó nha.” Rõ ràng cảm thấy thân thể hắn cứng đờ, ta liền rút lui khỏi
bên tai hắn, cười haha sảng khoái, 「©」 “Tấm thịnh
tình của biểu ca, nếu ta và Mạc Ly từ chối thì bất kính rồi!” Ta xoay
người vẫy tay Ất, “Đi thôi Mạc Ly, biểu ca mời chúng ta vào trong nói
chuyện!”
Ngay lúc
đi lướt qua Tô Tử Chiêm, hắn khẽ cười rồi dùng âm lượng nhỏ chỉ đủ cho
hai người bọn ta có thể nghe được, hung dữ nói với ta: “Một nữ tử mà
lại có trái tim tiểu nhân đê tiện, Trưởng công chúa quả thật xứng với
câu ngạn ngữ của người xưa ‘duy nữ tử dữ tiểu nhân nan dưỡng dã’ (duy chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dạy)!”
Bỗng dưng, ta chợt nghĩ nếu như biểu ca này của ta khẩu chiến cùng với Tương Sở
thuộc hạ của tên ngốc Đông Phương Cửu kia, rốt cuộc ai sẽ thắng?
Đột nhiên, ta có một cảm giác không hay, có lẽ nói về mồm miệng độc địa, ta còn
cao hơn một bậc… mấy chuyện kiểu như vầy ta cũng ngại thừa nhận lắm …
khụ khụ…
“Biểu ca,
ngài là một kẻ tiểu nhân đê tiện trong hình dạng một nữ tử, ngài có một trái tim còn cao hơn cả trời nhưng gánh không nổi cái số mệnh mỏng như tờ giấy của ngài! ~~ Kẻ hèn Thượng Quan Lăng sao dám so sánh với biểu
ca được chứ!”
Cặp mắt
xanh lục chẳng biết đã đảo điên bao nhiêu bận, Tô Tử Chiêm cố nuốt cơn
giận xuống, đi theo sau ta và Ất vào trong Cúc Viên của hắn.
Thật sảng
khoái nha, để ngươi khi dễ ta, dám cả gan đấu võ mồm với ta ư, vậy thì
hãy chuẩn bị tinh thần ôm một bụn