
g “hương tan ngọc nát” đi nhé!
Sau khi
ngồi ổn thỏa trong phòng của Tô Tử Chiêm, hắn sai người hầu dâng trà,
cho dù trong lòng có khó chịu cỡ nào, nhưng “công tác trên mặt” hắn
cũng không đến nỗi vô lý đến mức như vậy.
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì.”
“Chắc hẳn
mấy ngày trước biểu ca đã từng vào cung rồi.” Ý ta muốn ám chỉ đến “lời mời nồng hậu hắn vào cung” sau lần chạm mặt đầu tiên của ta và hắn.
Tô Tử Chiêm không trả lời, xem như là ngầm thừa nhận.
Ta cười
cười: “Biểu ca có thành kiến với Thượng Quan Lăng, ta có thể hiểu
được.” Thượng Quan Lăng nguyên bản đâu phải là ta, còn ta hiện tại lại
là Thượng Quan Lăng.
“Công chúa nói quá lời, tiểu nhân Tô Tử Chiêm sao dám có —— thành kiến với giám quốc công chúa chứ.”
Cái này mà nói là không có thành kiến? ! Nhìn bộ dạng khinh thường của ngươi kìa, nghe giọng điệu chanh chua của ngươi kìa!
Ta nhịn!
Ngươi cũng coi như gặp thời, gặp đúng lúc ta đang cần gấp nhân tài, mà
ngươi miễn cưỡng cũng có thể xem là một nhân tài!
“Tô Tử
Chiêm, ngươi nên hiểu rõ thân phận của mình, công chúa không trách tội
sự vô lý của ngươi chỉ bởi vì nàng còn muốn gọi ngươi một tiếng biểu
ca.” Ất lạnh lùng xen vào một câu, không thèm liếc Tô Tử Chiêm một cái.
Biểu ca
của ta sao có thể nghe lọt tai kiểu nói này, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, giận dữ nói: “Giỏi lắm Thượng Quan Mạc Ly, đừng tưởng rằng ngươi
thay đổi thân phận thành Vương gia thì ngươi cao hơn Tô gia chúng ta
một cái đầu, mang họ Thượng Quan thì thế nào? ! Vương gia thì sao? ! Tô Tử Chiêm ta…”
“Câm
miệng!” Không sai, giọng nói hung dữ này chính là do ta quát! Lão hổ
không phát uy là cho các ngươi mặt mũi hellokitty lắm rồi!
Hai vị
“nam sĩ” đều sửng sốt, ánh mắt chậm rãi quay sang phía ta, ta bình tĩnh nhìn về phía Tô Tử Chiêm, dịu giọng nói: “Đừng tưởng rằng “cậy tài
khinh người” là một cụm từ tốt, đừng suốt ngày oán giận lão Thiên bất
công đối với huynh, lão Thiên căn bản không biết huynh là ai, chứ đừng
nói gì đến việc nghe thấy lời huynh oán giận! Tô Tử Chiêm, nếu huynh vẫn còn coi mình là con dân của Ngọc Quốc, vẫn còn một chút tráng khí muốn trị quốc bình thiên hạ, Thượng Quan Lăng ta đây nguyện dùng quốc sĩ
đối đãi huynh, cũng hy vọng huynh có thể dùng quốc sĩ báo đáp!”
“Ngươi —— ngươi…” Tô Tử Chiêm chỉ tay vào ta, ấp úng mãi cũng chỉ thốt được một từ.
“Mấy năm
trước hiểu lầm quá nhiều, ta cũng không muốn giải thích điều gì, nhưng
có đôi khi, lời nói từ trong miệng mọi người cũng chưa chắc đã là sự
thực, cứ coi như có những việc huynh tận mắt chứng kiến, nhưng có bao
nhiêu việc có thể hoàn toàn tin tưởng?!「©」Thượng
Quan Lăng ta là một người như thế nào, những kẻ chưa từng gặp ta, chưa
từng tiếp xúc với ta, chưa từng chia sẻ thời gian với ta, đều không có
quyền nói rằng ta không đúng!” Thở dài, ta dịu giọng lại, nói tiếp, “Ta biết nói vài ba câu huynh sẽ không tin ta, nhưng, biểu ca à, làm ơn
dùng đầu óc ngẫm nghĩ kỹ lại xem, nếu ta thực sự … xấu xa… giống như
đồn đãi như vậy, liệu ta có phải cố chịu đựng như vậy, hao tổn khí lực
như vậy đến mời huynh không? Trong thiên hạ nhân tài không thiếu, cái
thiếu chính là Bá Nhạc (*) kia!” (*) kẻ có con mắt nhìn người
“Tử Chiêm
thiếu gia, những lời của công chúa đều là thật lòng, mong ngươi không
nên phụ nàng.” Ất liếc nhìn Tô Tử Chiêm, trong ánh mắt rõ ràng ẩn chứa
vài phần cảnh cáo.
“Ngoại
công tuổi tác đã cao, sớm muộn gì sẽ có một ngày rời khỏi Tướng vị.
Biểu ca, huynh có từng nghĩ, những kẻ đố kị địa vị vững vàng suốt hai
mươi năm qua của Tô gia chúng ta sẽ đối đãi chúng ta như thế nào? ! Biểu ca, huynh có từng nghĩ đến cảm thụ của ngoại công không? ! Huynh mười bảy tuổi đã đỗ Trạng Nguyên, năm đó ngoại công đã tự hào vì huynh biết bao, đã gởi gắm bao nhiêu hy vọng trên người huynh! Ngoại công suốt đời vì nước cống hiến, còn huynh lại nhẫn tâm không chịu gánh vác chút
chuyện vì lão gia tử sao? !”
“Ta… Ta…” Tô Tử Chiêm bị dao động.
“Cữu ma (mợ) đã qua đời nhiều năm nhưng cữu cữu vẫn không tái giá, biểu ca, tất cả những việc bọn họ làm đều là vì ai chứ? !”
Tô Tử
Chiêm quát lên một tiếng: “Được rồi! Ngươi đừng nói nữa!” Hít một hơi
thật dài, hắn mới nói, “Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì.”
Ha ha, hắn rốt cục chịu thỏa hiệp rồi, ta cười ha ha nghiêng người ra trước:
“Biểu ca, Hình Bộ là chỗ tốt, chỗ đó vẫn khuyết một Hình Bộ Thị Lang.”
Một lát sau, Tô Tử Chiêm nhìn ta đầy ngờ vực, thốt ra một câu: “Sao ta cứ cảm thấy như mình bị mắc lừa vậy?”
“Làm gì
có… ha ha…” Kẻ nào đó chột dạ cúi đầu…”Thiên Thiên tư chất thông minh,
đáng tiếc không có lão sư nào giỏi dạy nó, theo một tỷ tỷ như ta, nó
cũng rất khổ. Biểu ca, huynh xem…”
“Đế sư?” (thầy của vua) Tô Tử Chiêm ngồi xuống ghế, cười lạnh hỏi ta.
Ta gật đầu: “Biểu ca, huynh thật là thông minh! Huynh thực sự là Gia Cát Khổng Minh trong bộ dạng Phan An!”
“Phan An là ai? Gia Cát Khổng Minh là ai?”
“À… Cái này… Phan An là một nam nhân… Gia Cát Khổng Minh cũng là một… nam nhân…”
Bốn bề vắng lặng…
***
Trong một cung điện xa hoa nhất của h