
ần nữa: “Đệ có thể cưới công chúa Dực Quốc kia, nhưng đệ có hai yêu
cầu, tỷ nhất định phải đáp ứng.”
Ta ngẩng
đầu nhìn hắn. Hey, thằng nhóc xấu xa chết tiệt này cao hơn cả ta sao? ! “Yêu cầu gì? Miễn không quá đáng là được.” Ta phải thủ, không thể tùy
tiện đáp ứng yêu cầu của thằng nhóc này được, để tránh khỏi thiệt thòi!
“Một là đồng ý cho đệ không bao giờ lập hậu, hai là tỷ phải đáp ứng đệ nhất định không gả cho Hiên Viên Tiêu.”
Ơ… ơ… yêu
cầu kiểu gì thế này? ! Điều thứ hai tuy rằng quá sức quái dị cũng không hợp tình hợp lý, nhưng ta có thể đáp ứng được, nhưng điều thứ nhất
“không lập hậu”? ! Vậy cưới Tư Đồ Vũ Yên kiểu gì? !
“Đệ không lập hậu thì làm sao cưới Tư Đồ Vũ Yên đây?”
“Trẫm có
thể phong cô ta làm hoàng quý phi, thân phận gần với hoàng hậu, huống
hồ trẫm suốt đời sẽ không lập hậu, cho nên thân phận của cô ta vẫn là
tối cao ở hậu cung, chắc hẳn nói như vậy Dực Quốc cũng có thể chấp
thuận chứ.”
“…” Ta há hốc miệng không nói thành lời, hồi lâu sau, ta gật đầu.
“Hoàng tỷ, tỷ thật tốt, đệ biết ngay tỷ sẽ đồng ý mà.”
Thằng nhóc Thượng Quan Thiên chết tiệt này giây tiếp theo sau đó lại giống y như
con gấu koala bám chặt trên người ta, 「©」còn ta lúc này hoàn toàn cảm thụ được tâm trạng phẫn uất khó nuốt trôi mà anh họ
khó ưa của ta phải chịu đựng sau khi bị ta cho vào bẫy.
“Thiên Thiên… đệ ghét Hiên Viên Tiêu lắm sao?” Ta chẳng biết sao mình lại thốt ra câu đó.
Thượng Quan Thiên mỉm cười, khẽ nói: “Không chỉ có ghét.”
Ta giật mình… Không nói được gì… Kim Quốc hoàng cung, ngự thư phòng, hoàng hôn dần buông.
Lộc Hải
khom người chậm rãi bước vào ngự thư phòng, Hiên Viên Tiêu đang phê
duyệt tấu chương ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Lộc Hải, rồi lại cúi đầu
xuống, tiếp tục xem xét tấu chương trong tay.
“Hoàng Thượng…” Lộc Hải khẽ cất tiếng, mi mắt hơi cụp xuống.
Hiên Viên
Tiêu lần thứ hai ngẩng đầu lên, nhìn Lộc Hải, trong lòng sáng tỏ, cất
tiếng hỏi: “Bên Dực Khôn Cung lại truyền lời tới sao?”
“Dạ…” Lộc Hải gật đầu đáp, “Sở Sở chủ tử muốn cùng Hoàng Thượng dùng bữa tối…”
Hiên Viên
Tiêu khẽ ngẩn ra trong chốc lát, bật cười, nhìn chằm chằm Lộc Hải hỏi:
“Lộc Hải, ngươi đi theo trẫm lâu như vậy rồi, trong lòng trẫm nghĩa cái gì, chắc hẳn ngươi cũng có thể đoán được chút ít.”
Lộc Hải
ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt vàng kim của Hiên Viên Tiêu, vội nói:
“Hoàng Thượng, lão nô trăm ngàn lần không dám tùy tiện phỏng đoán thánh ý!”
“Ha ha,
giữa ngươi và trẫm không cần như vậy. Trẫm tin ngươi.” Hiên Viên Tiêu
buông tấu chương ra, đứng dậy, chậm rãi bước lại chỗ Lộc Hải, lại nói,
“Sở Sở là khách của trẫm, ngươi nên phân phó nô tài phía dưới tôn xưng
nàng cho đúng. 「©」Hai tiếng ‘chủ tử’ không thể tùy
tiện gọi như vậy, Lộc Hải, ngươi cần phải hiểu rõ chứ?”
Lộc Hải vội quỳ xuống đất, nói: “Dạ, lão nô hiểu rõ. Chỉ là…”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Sở Sở
quận chúa theo Hoàng Thượng hồi triều, Hoàng Thượng an bài nàng vào ở
Dực Khôn Cung, nhưng Dực Khôn Cung lại thuộc về Tây Lục Cung… ờ…”
Hiên Viên
Tiêu cau mày, một lát sau, mới nói: “Là trẫm không cân nhắc chu đáo,
Lộc Hải ngươi nhắc nhở đúng lắm.” Trầm tư trong chốc lát, lại nói tiếp, “Trở về, ngươi hãy chọn một khu nhà yên tĩnh cho Sở Sở dọn sang. Dù
sao một nơi như Dực Khôn Cung không hợp với thân phận của nàng.”
“Hoàng
Thượng, ý ngài là…” Ngài đưa Sở Sở quận chúa hồi triều không phải là
muốn… như vậy là thế nào? ! Lộc Hải thầm tự hỏi, nhưng lại không dám
nhiều lời hỏi thêm, vừa mở miệng liền khép lại.
Hiên Viên Tiêu cười khổ, nói: “Trẫm cũng không biết trẫm là làm sao nữa…” Thở dài nói, “Đi thôi, bãi giá Dực Khôn Cung.”
Giờ Tuất hai khắc, Kim Quốc hoàng cung, Dực Khôn Cung.
Bóng đêm
bao phủ, mặc dù đèn đuốc khắp nơi cũng không nhìn rõ mọi vật, xa xa chỉ thấy một bóng người vàng chói giữa vòng vây của những chiếc đèn lồng
đang từ từ tiến đến.
Một mỹ nhân mặc cung trang, quay sang thân hình vàng chói kia, dịu dàng khom người, ôn nhu nói: “Bệ hạ vạn phúc!”
Nói xong
khẽ ngẩng đầu lên, đệ lộ ra một gương mặt trái xoan xinh xắn, sóng mắt
lấp lánh, đôi môi đỏ mọng, nụ cười diễm lệ, da trắng hơn tuyết trong
hơn sương, đáng tiếc là thừa quyến rũ nhưng lại thiếu phần cốt cách.
Một bàn
tay to lớn vươn ra định nâng nàng dậy, nhưng trong khoảnh khắc lại thu
trở về, chỉ để lại một câu nói đầy xa cách: “Giữa Sở Sở quận chúa và
trẫm không cần đa lễ.”
Dực Khôn
Cung trong nhất thời trở nên tĩnh lặng, Sở Sở không khỏi tái mặt, nụ
cười sắp sửa không còn giữ trên môi được nữa, trong mắt hiện lên vẻ u
buồn, cuối cùng cố nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tiêu, vào trong
dùng bữa thôi.”
Hiên Viên
Tiêu được Sở Sở gọi như vậy, tựa như lại nhớ tới quá khứ. Chỉ là, tâm
tình lại không còn như trước. Lòng hắn từ khi nào đã bắt đầu có sự thay đổi kỳ lạ, tự nhiên lại cảm thấy chột dạ khi đối mặt với một nữ tử ôn
nhu như nước giống Sở Sở. Vì sao hắn chột dạ? Vì sao? !
Cứ cho là Hiên Viên Tiêu biết, hắn cũng không muốn thừa nhận.
Trong lòng thầm chế giễu bản thân, hắn cũng nở một nụ cười tuấn lãng, theo Sở Sở vào nội điện.
Nửa ca