
a còn cố ý sai người chuẩn bị một cái ấn “Hoàng quý phi”. Mặc dù tiểu Thiên Thiên nhà ta sau này cũng không cưới hoàng hậu nữa, nhưng ấn giám của hoàng hậu thì không thể tùy tiện sử dụng, cho nên lấy cái ấn
ta đã chuẩn bị ban cho Đức Ý hoàng quý phi, tiểu Vũ Yên, cho có hình
thức.
Nhìn tiểu
Thiên Thiên nắm dải lụa đỏ cùng Tư Đồ Vũ Yên di giá Ngọc Trữ Cung, một
nụ cười bất giác xuất hiện trên mặt ta. Lẽ nào cha mẹ nhìn con cái kết
hôn, chính là cái cảm giác này?
“Sao ta cảm thấy Hoàng Thượng không hề thích Đức Ý hoàng quý phi này chút nào.”
Tô Tử Chiêm đứng bên cạnh ta, thì thầm.
Ta vừa
nghe, trong lòng thấy khó chịu. Cái gì gọi là không thích? Có biết câu
‘lâu ngày sinh tình’ không vậy? Hắn nói như vậy chỉ khiến ta cảm thấy
mình đã làm sai, khiến con nhà người ta phải chịu thiệt thòi.
“Ta cảm thấy tiểu Vũ Yên rất xứng với tiểu Thiên Thiên nhà ta!”
“Ha ha,
công chúa, Hoàng Thượng không còn là tiểu Thiên Thiên trong mắt muội
nữa rồi! Hoàng Thượng tự mình chấp chính rồi.” Tô Tử Chiêm bí hiểm nhìn ta, “Chẳng phải muội đã quỳ xuống tung hô Vạn Tuế rồi sao? Mới mấy
canh giờ đã quên mất?”
“Xí! ~” tự mình chấp chính thì thế nào? Tự mình chấp chính thì là đại nhân chắc? ! Vậy cũng là tiểu đại nhân!
Ta cũng
không thèm tranh cãi với anh họ ác miệng như mọi khi, thở dài, ta nhìn
hắn, nhìn thật sâu vào đôi mắt xanh lục của hắn, trịnh trọng nói: “Mong huynh hãy cố gắng phụ tá Hoàng Thượng giúp hắn có thể trở thành một
thiên cổ minh quân. Cũng mong huynh trở thành một đế sư nổi danh trong
sử sách!”
Tô Tử
Chiêm cau chặt đầu mày, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào ta, một lúc lâu, hắn khổ sở đổi lại bản sắc phong lưu, cười nói với ta: “Tử
Chiêm xin ghi khắc lời giáo huấn của công chúa.”
Mặc dù là đối đáp như vậy, nhưng ta biết hắn hiểu.
Anh họ ác
miệng, huynh sẽ trở thành một đế sư tốt, hoặc có thể, sau này huynh sẽ
tiếp nối lão gia tử trở thành một Tướng Quốc tốt, vì tiểu Thiên Thiên,
vì Tô gia, vì bách tính, càng vì chính bản thân huynh.
Aizzz, ta còn phải suy nghĩ chờ ta “trở về” sẽ góp thêm trò vui cho ngươi!
Giờ Thân, Lăng Vân Cung.
Nhác thấy
màn đêm sắp sụp xuống, trái tim ta đập loạn xị không ngừng, mí mắt phải cũng giựt lia lịa. 「©」Ta luôn cảm thấy ngày hôm
nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cho dù tối nay vẫn có thể bình yên vượt
qua được, nhưng còn tháng sau thì sao? Rồi cả tháng sau sau nữa? Ta
thấy nếu không tìm được kẻ trúng cổ đực, ta sẽ bị điên trước khi bị
chết.
Ông trời ơi, sao lại hành hạ con người ta như thế? !
“Ahhhhhh! ~~~~ lão thiên gia ~~~ rốt cuộc là ai trúng cổ đực đây! ~~~”
Một bộ
trường sam đen tuyền, vạt áo ôm sát người hiện rõ cơ bụng rắn chắc, một đôi mắt tím tà mị nhìn ta chằm chằm gần trong gang tấc, trong nháy mắt mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người ta.
“Yến Tứ Phương, ngươi bị bệnh hả? ! Sao vào mà không gõ cửa?”
“Ha ha, hiện tại Yến mỗ là hộ vệ của công chúa, Giáp trước giờ đều như thế.”
“Ngươi!
——” còn dám tranh luận, cái đồ điêu nô! “Ta từ lâu đã không cần hộ vệ
nữa rồi. Ngươi đi bảo vệ Thiên Thiên đi, ta muốn yên tĩnh một mình.” Ta xoay một vòng trên ghế, quay lưng về phía Yến Tứ Phương.
“Thuộc hạ bây giờ đến chỗ Hoàng Thượng, sợ rằng không thích hợp.” Yến Tứ Phương nheo mắt, cười nhìn ta.
“. . .
Ừm.” Lúc động phòng hoa chúc, ai mà thích có người núp trong bóng tối
dòm lén chứ? Khụ khụ. . . Quên đi. “Vậy ngươi đi ra ngoài đi, chỗ ta
thật sự không cần ai hết.”
“Công chúa đang lo lắng cho đêm nay sao?” Vừa nói, Yến Tứ Phương còn cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, góc độ ngẩng đầu lên trông sao mà giống đang “ngắm
trăng” vậy không biết?
“Lời vô ích!” Nếu không tại tên ma y vô dụng nhà ngươi, ta còn phải lo lắng cái chuyện chết tiệt này nhiều như vậy sao? !
“Thuộc hạ muốn biết, nếu như công chúa tìm ra được kẻ trúng cổ đực, sẽ xử trí như thế nào?”
Ack. . .
Ta xoay người lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Yến Tứ Phương. Đúng đó, ta
vẫn chưa nghĩ đến. Suy cho cùng ta không thể giết kẻ kia được, giết hắn chẳng khác nào ta tự sát! Lẽ nào ta phải giam hắn vào nơi bí mật? Vậy
cũng không ổn, nếu như lúc nào cũng bị giam cầm, người nọ mắc chứng
trầm uất, sau đó không lâu sẽ toi đời thì làm sao bây giờ? Chẳng phải ta tự sát từ từ hay sao!
Hắc hắc ~
“Ha, nếu là mỹ nam ta sẽ thu nhận, nếu là xấu nam. . . thì. . . thì ban cho hắn một chỗ ở phái người trông nom hắn, nhất quyết giữ cho hắn
sống lâu trăm tuổi.”
Hình như
Yến Tứ Phương không ngờ tới ta sẽ nói như vậy, vẻ mặt có hơi ngẩn ra,
sau đó liền thoải mái nở nụ cười: “Công chúa thực đúng là nữ trung hào
kiệt! ~ “
Xí, ta biết ngươi đang mỉa mai ta. Đồ thuộc hạ nhà người xem ta là chủ tử khi nào chứ?
“Nếu kẻ trúng cổ độc là một người giống thuộc hạ, không biết công chúa sẽ ban cho thuộc hạ một chỗ ở, hay là —— thu nhận?”
Đôi mắt tìm hàm chứa ý cười nhìn ta, rõ ràng không thấy gì cả, nhưng lại khiến ta cảm thấy sâu không thể dò.
Ta hoàn
hồn, suy ngẫm câu hỏi của Yến Tứ Phương, cảm thấy rất buồn cười, quyết
định trêu ghẹo hắn. Vì vậy, cười tà nói với hắn: “Một đại mỹ nhân giống như Yến, mấy trăm năm