Old school Swatch Watches
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212003

Bình chọn: 9.5.00/10/1200 lượt.

mọi thứ, lập tức òa khóc trôi hết cả son phấn trên mặt.

“… Chúng ta từng lập lời thề ‘không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng

ngày, chỉ cầu được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày’, Lăng Nhi, tỷ đã

quên rồi sao? … Muội… hu…”

Kim Thuận la lên thảng thốt: “Tô lão tướng quốc! ~~~ “

Tô Mục Vũ lao người tới, ngay trước khi lão gia tử ngã xuống đất kịp thời đỡ lấy.

Tô Tử Chiêm quay đầu lại nhìn qua lão gia tử, rồi lặng lẽ rời khỏi Nghị Chính đại điện, đi về phía Lăng Vân Cung.

Về cơ bản, Tô Tử Chiêm hoàn toàn không biết đường, chỉ dựa vào trực giác hoặc cũng có thể là ký ức trước đây tìm đường đến Lăng Vân Cung, đi vào chính điện của tẩm cung Thượng Quan Lăng.

Hắn đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy ở đầu giường có một bình hoa bằng sứ men xanh cực đại. Thò tay vào tìm thử, hắn lôi ra một quyển sổ buộc

chỉ mới tinh, trên bìa ghi 《Kế sách dụng binh của Ngọc Quốc》.

Tô Tử Chiêm cẩn thận lật trang bìa ra xem nội dung bên trong, ánh mắt

dừng lại một lúc ở trang thứ nhất, lại cẩn thận lật sang trang thứ hai,

tốc độ đọc nhanh như gió, tròng mắt đảo liên tục, tay lật sách không

ngừng, hai mắt lấp lánh, như thể muốn ăn luôn cả trang sách, lật xem

hết, rồi lật xem lại.

Các ghi chú mạch lạc rõ ràng, phân tích tỉ mỉ địa lý nhân văn hoàn cảnh

các nơi ở Ngọc Quốc, phương pháp công thủ dụng binh. Ghi chú kỹ lưỡng

từng khu vực, thành trì nào là trọng điểm cần phòng ngự, nơi nào cần

tăng cường tuần tra giám sát. 「©」Một khi khởi binh,

lên kế hoạch chiến đấu như thế nào, đối đầu kẻ địch thế nào. Có nơi còn

có bản đồ cộng với chú thích. Trong đó vẽ những con đường xuyên qua núi, được tô mực đỏ, nét vẽ vô cùng khéo léo, những vùng quan trọng bên cạnh còn có chú thích. Có thể nói là đầy đủ chi tiết vô cùng.

Tô Tử Chiêm như dân đói được bố thí ngấu nghiến điên cuồng. Gương mặt

luôn lạnh lùng từ trước tới giờ, càng lúc càng hiện rõ sự kích động

không thể kềm nén. Cuối cùng, vẻ mặt gần như là hưng phấn tột độ, ngay

cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Tô Tử Chiêm tin chắc, chưa có ai từng nhìn thấy một địa đồ quân sự được

phân tích tỉ mỉ, chính xác và trình bày mạch lạc, rõ ràng như thế.

Chỉ có điều, Tô Tử Chiêm không biết, bộ sách này chính là thành quả mà

Thượng Quan Lăng đã tranh thủ lúc rảnh rỗi vất vả cực nhọc chuẩn bị

trong một tháng qua. Tô Tử Chiêm không biết, bộ sách này còn một vài chỗ có thể hoàn thiện thêm đôi chút, Thượng Quan Lăng vốn định tiếp tục

nghiên cứu, nhưng nàng không nghĩ tới có một số việc lại ập đến nhanh

như vậy, đột ngột như vậy.

Tô Tử Chiêm cũng không biết, Thượng Quan Lăng phải đập đầu khổ sở lục

lọi trong trí nhớ bao nhiêu đêm, mới vẽ ra được bản đồ địa hình chi tiết như vậy.

Ngọc Quốc là một nước tương đối giàu có sung túc, dùng đạo lý để trị

quốc, bản chất không giỏi dụng binh, nhân tài quân sự không nhiều lắm,

nhưng bộ kế sách dụng binh này lại được viết với sự nghiên cứu và giải

thích kỹ càng như vậy. Còn liệt kê rất nhiều phương pháp tập luyện thích hợp với binh sĩ Ngọc Quốc, cùng với một vài bí quyết dễ nhớ dễ hiểu

của《Binh Pháp Tôn Tẫn》, cũng như mô phỏng một vài kiểu dụng binh khác

nhau của địch quốc.

Hai hàng lệ nóng chảy dài theo gò má Tô Tử Chiêm từ từ rơi xuống…

“Lăng nha đầu…” Một tiếng thở dài.

Mười ngày sau, Lương Quốc, Phượng Dương, Cửu Vương Phủ.

Bỗng nhiên, trong cổ họng Đông Phương Cửu quợn lên một luồng hơi nóng

tanh tưởi, tiếp đến, có gì đó từ trong miệng trào ra. Hắn lảo đảo ngã

phịch xuống giường.

“Phụttt! ——” thì ra là một ngụm máu tươi. Chất lỏng đó chót dưới ánh mặt trời, vỡ vụn, hóa thành những viên huyết châu nhỏ xíu, chậm rãi nhỏ

giọt, nhỏ giọt xuống mặt đất ở trước mặt hắn, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả người hắn.

Nhìn cảnh tượng nhuốm đỏ kia, bốn người “Bạch Y Tương Khanh” sững sờ hóa đá, cũng nhờ Y Y phục hồi tinh thần lại trước tiên, hét lớn: “Khanh

Trần! Mau đến xem Gia!”

Khanh Trần lập tức lao lên, tay vừa đưa ra còn chưa kịp đụng tới Đông Phương Cửu, đã bị quát: “Không cần!”

Khanh Trần sững sờ ngẩn ngơ chẳng biết làm thế nào cho phải, còn Y Y vì

hoảng quá mà toát đầy mồ hôi trên trán, nhưng lại không dám cãi lệnh

Đông Phương Cửu.

Đông Phương Cửu nhìn chằm chằm vào Bạch U, nhưng đôi mắt phượng lại

trống rỗng vô thần, chỉ nghe thấy giọng hắn vô cùng run rẩy: “Ngươi nói

lại lời vừa rồi cho Gia nghe một lần nữa.” Câu nói này nói rất chậm, rất khẽ, nhưng lại giống như phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể thốt ra

trọn vẹn.

Bạch U lo lắng liếc nhìn mọi người một lượt, rồi cúi gằm mặt, nói:

“Trưởng công chúa Ngọc Quốc lâm bệnh đột ngột qua đời, ba ngày trước đã

hạ táng trong hoàng lăng Ngọc Quốc.”

Yên lặng, chỉ có tiếng hít thở nặng nề kềm nén.

Một lúc lâu sau, Đông Phương Cửu bật cười ha hả, tiếng cười đó đau đớn thê lương.

“Gia! Xin Gia… hãy nén bi thương…” Y Y cất tiếng đầy khó nhọc, giọng nói của nàng cũng nức nở nghẹn ngào, “Lăng chủ tử nhất định sẽ không muốn

nhìn thấy Gia như vậy…”

“Gia, xin nén bi thương!” Ba người còn lại cũng đồng thanh lên tiếng.

Đông Phương Cửu vẫn tiếp tục cười, không phải hắn không muốn n