
họ ác miệng, trong lòng lại cảm thấy
chua chát. Hắn cũng coi như một nửa thân nhân của ta…
Ánh mắt
vừa mới nghiêng qua đã chạm ngay đến đôi mắt màu tím còn mang ý cười
của Yến Tứ Phương, tim ta thót một cái, nhất thời tỉnh táo hẳn. Mỉm
cười đón nhận ánh mắt kia, ta khẽ nói: “Vô Ưu, còn không mau mời Ma y
vào? Bên ngoài đêm khuya gió lạnh, sẽ làm Ma y đóng băng mất!”
Yến Tứ
Phương cười thản nhiên, hoàn toàn không chờ Vô Ưu “mời”, hắn tự mình
đẩy cửa tao nhã bước vào. Bính nhìn ta một cái, cũng đi theo vào, tiện
tay khép cửa lại.
Thấy Yến
Tứ Phương đã vào phòng, ta mới kéo Tô Tử Chiêm qua, ghé vào tai hắn thì thầm: “Biểu ca, giờ ta nói với huynh cái gì, huynh cũng đừng kinh
ngạc, nhất định phải giữ bình tĩnh. Nhất định!”
Tô Tử Chiêm liếc nhìn ta không hiểu gì cả, nhẫn nại gật đầu.
Tim ta lại đập như điên một hồi, ta phải há miệng thở dốc.
“Rốt cuộc muội trúng độc gì? Là cổ độc sao? Là ai hạ?” Tô Tử Chiêm liên tiếp hỏi ngược lại ba câu.
Cố bình
tĩnh lại, ta mới nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, ta không có sức, cũng
không có thời gian giải thích.” Dừng lại nghỉ mệt vài giây, ta nói
tiếp, “Biểu ca, huynh nhớ kỹ ngày mai bất luận thế nào cũng phải đưa Mạc Ly ra… uh… nếu thực sự không được thì nhờ lão gia tử, lão nhân gia
nhất định có biện pháp…”
“Biết rồi.”
Nhìn vào
đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm của hắn, trong đêm đen càng trở nên u
tối, nhìn vào đôi mắt kia, cái cảm giác ly biệt… vĩnh biệt… trong lòng
dâng lên khiến ta càng thêm khó chịu, cổ họng nghẹn ngào.
Ta khịt khịt mũi, gọi hắn: “Biểu ca…”
“Làm gì
vậy, đừng có dùng ánh mắt sắp chết kia mà nhìn ta, làm ta mắc ói rồi
nè.” Trong mắt Tô Tử Chiêm rõ ràng thoáng ánh lên một chút đau lòng,
nhưng vẫn phô ra bộ mặt đáng ghét.
“Ha ha…
Biểu ca… Sau này, Thiên Thiên và lão gia tử phải giao lại cho huynh
rồi… Lão gia tử tuổi tác đã lớn đừng để người làm việc vất vả nữa…
Khụ…”
“Bớt nói vài câu đi! Mau vào xem bệnh trước…”
“Biểu ca!
Đừng cắt lời ta…” Dừng lại một chút, ta lại nói, “Thiên Thiên vẫn còn
trẻ người non dạ, dũng cảm có thừa mà kinh nghiệm không đủ, không thể
chuyện gì cũng làm theo ý hắn, huynh cần nhắc nhở đúng lúc. Bốn nước
phân tranh là chuyện không thể tránh được nữa rồi… Khụ khụ… Nhớ kỹ,
tuyệt đối đừng khai chiến, phải đợi đến thời điểm, che giấu bảo tồn thực lực mới tốt.”
“ừm…”
“Bên cạnh
giường ta trong tẩm cung có một bình hoa bằng sứ men xanh rất lớn, bên
trong có một số thứ ta viết trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm…
Biểu ca, huynh nhất định phải đích thân lấy ra cho ta! Ngày mai sau khi lâm triều huynh phải đi… Khụ khụ… đi lấy nó ra! Không cần báo cho ai
biết hết… sau khi xem xong, thì đem đốt đi! Nhất định phải đốt sạch!
Khụ…”
“Biết rồi! Dài dòng!”
“Kẹt ——” cánh cửa bị mở ra tử bên trong, một đôi mắt tím lặng lẽ nhìn ta, nói: “Công chúa, thời gian không còn sớm nữa.”
Ta nhìn
hắn một cái, không thèm nói gì, xoay mặt sang, ta nhìn chằm chằm Tô Tử
Chiêm, bỗng dưng, vòng tay ôm hắn thật chặt, giống như chia tay chiến
hữu. 「©」Ghé sát vào bên tai hắn, ta thì thầm bằng
giọng nhỏ nhất có thể: “Nói với Mạc Ly, không thể tin Giáp.” Ta buông
hai tay ra, nhìn vào mắt Tô Tử Chiêm, cười nói: “… Biểu ca… hãy bảo
trọng…”
Ta không dám nói hẹn gặp lại, chỉ vì không muốn nói dối.
“Vô Ưu!” Ta lớn tiếng gọi, Vô Ưu vội vã từ trong phòng bước ra.”Đưa biểu ca về phủ tướng quốc.”
Sau đó,
không đếm xỉa đến vẻ kinh ngạc và “lời chửi rủa” không kịp bịt miệng
của Tô Tử Chiêm, ta vung tay lên, mê hồn hương tản ra, Tô Tử Chiêm vừa
há miệng hít phải một hơi thật sâu, mê luôn.
“Đưa hắn về đi.”
“Dạ——” Bính vẫy mấy hắc y nhân đến, khiêng Tô Tử Chiêm lên biến mất trong màn đêm đen của Lăng phủ.
Ta quay sang Yến Tứ Phương, đưa tay làm tư thế “mời”, cười nói: “Đi thôi, vào phòng nói chuyện trước.”
Vào phòng, ta liền ngã vật xuống giường. Ta thực sự không còn chút sức lực nào,
hơn nữa tên khốn kiếp Yến Tứ Phương này càng đứng gần ta tim ta càng
đập dữ dội, thân thể càng rũ ra, đồng thời cũng khô nóng dữ dội. MD
giống y như tác dụng của xuân dược!
Yến Tứ
Phương nhìn thấy ta như vậy, nở nụ cười mị hoặc, chậm rãi tới gần ta,
bị ta lớn tiếng ngăn lại: “Ngươi ——” chỉ chỉ vào cái ghế cách giường ba trượng, nói, “Ngồi đằng kia!”
Yến Tứ Phương cười cười, lại lui ra, ngồi xuống chỗ mà ta chỉ định.
Nhằm tập trung sức lực, ta nhắm mắt lại, hỏi: “Yến Tứ Phương, ngươi trúng cổ đực bao lâu rồi?”
Không ngờ một tiếng cười nhạo cất lên ở chỗ ngồi không xa, âm thanh khe khẽ bay tới: “Không lâu, không lâu, mới ba năm.”
MD, ta thầm mắng trong bụng.
“Vậy lúc gặp ta trên Cửu Trọng Sơn, ngươi đã biết ta không phải Thượng Quan Lăng?”
“Ha ha,
lúc đầu cũng chỉ là hoài nghi chứ chưa xác định, làm gì có chuyện người khác nói cái gì, ta sẽ tin cái đó, đúng hay không?”
Ta trợn
mắt nhìn hắn, hắn vẫn nguyên giữ vẻ điềm tĩnh, nhàn nhã nhưng lại cực
kỳ tự đắc. Vì vậy, hận ý dâng lên tận não, ta quên luôn ẩn ý quan trọng nhất trong lời hắn vừa nói.
Nhắm mắt
lại, mắt không nhìn tâm không phiền. Lại hỏi: “Vậy là khi ngươi nói ra
ta trú